Linh Vũ Thiên Hạ

Rate this post

Hạ Nặc bắt đầu yêu.

Đây quả thực là một trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ đối với cậu.

Và đây cũng là lần đầu tiên cậu đưa ra một sự lựa chọn quan trọng như vậy mà không có sự can thiệp của gia đình. Phải biết rằng trong mười tám năm qua, bởi vì lý do thể chất mà cậu chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình yêu đương, mà đối tượng yêu đương lại còn là đàn ông.

Cậu chỉ có thể nói đó là một trải nghiệm tuyệt vời.

Trong lúc cậu còn rất mờ mịt, không biết phải ở chung với Khám Thâm trong thân phận người yêu này như thế nào thì Khám Thâm đã nhập vai một cách hoàn mỹ.

“Nặc Nặc, đã tới lúc nên rời giường.”

Rèm cửa được kéo ra, ánh nắng mặt trời tràn ngập vào phòng chiếu xuống đất tạo thành những đốm sáng.

Hạ Nặc dụi mắt, mơ mơ màng màng từ giường ngồi dậy, nghe thấy người đàn ông dùng giọng nói dịu dàng trầm thấp nói “Giơ tay lên”, “Buông xuống” là cậu liền làm ra động tác tương ứng.

Khi cậu đã tỉnh táo, ngón tay lạnh lẽo của người đàn ông đang áp vào xương quai xanh và cài nút áo cuối cùng cho cậu.

“Được rồi.” Khám Thâm sửa sang lại cổ áo một chút, sau đó đặt một nụ hôn lên trán cậu.

Hai má Hạ Nặc hơi đỏ lên, cậu nhịn không được sờ sờ trán mình, cho đến bây giờ cậu vẫn bị thẹn thùng đối với những hành động thân mật của người yêu.

“Bây giờ là mấy giờ?” Cậu đỏ mặt và nhanh chóng hôn lên má người đàn ông.

Nụ hôn chào buổi sáng, get √

“Chín giờ rồi.” Khám Thâm kéo cậu đứng lên rồi nghe thấy tiếng than vãn đáng yêu: “Hôm nay sao lại dậy sớm như vậy?”, hắn nhếch khóe môi: “Hôm nay là ngày cuối cùng, anh đưa em đi vài chỗ.”

Cơn buồn ngủ của Hạ Nặc nhất thời không cánh mà bay, cậu lẩm bẩm: “Thì ra là ngày cuối cùng…”

Sau khi từ trong không gian gương đi ra, được con rối nhỏ nhắc nhở Hạ Nặc mới biết được còn ba ngày nữa là trò chơi kết thúc. Sau đó cậu sẽ rời khỏi trang viên.

Lời này quả thật là sét đánh ngang tai đối với một người vừa tỏ tình và xác nhận quan hệ với Khám Thâm.

— Khi cậu rời đi, Khám Thâm sẽ thế nào đây?

Trước đó, cậu chưa bao giờ nhận ra rằng thân phận của hai người sẽ là một trở ngại lớn như vậy.

Là một người chơi, khi thời gian kết thúc thì ngay cả khi Hạ Nặc muốn ở lại trong trò chơi cũng sẽ bị thế giới tự động “trục xuất” cậu ra ngoài.

Hạ Nặc bắt đầu hoảng hốt, nhưng Khám Thâm lại nói một câu khiến cậu bình tĩnh lại.

Hạ Nặc hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó, trái tim đập liên hồi.

“Đừng xuất thần, đi thôi.” Khám Thâm vẫy vẫy tay trước mặt cậu.

Hắn dẫn cậu đến trường đua ngựa, Hạ Nặc tò mò “nhìn xung quanh” nhưng không thấy bất cứ điều gì kỳ lạ, không thể không hỏi: “Tại sao chúng ta lại đến đây?”

Khám Thâm huýt sáo, đột nhiên có tiếng đá tiếng giẫm chân từ xa đến gần và hai con tuấn mã liền xuất hiện trước mặt hai người.

“Hả?” Hạ Nặc cảm thấy chúng rất quen mắt, rất nhanh cậu liền nhớ tới lần đầu tiên đến trường đua ngựa đã nhìn thấy hai bóng đen kia.

Sau đó, cậu nghe người đàn ông giới thiệu với một giọng điệu bình thản: “Họ là cha mẹ anh.”

A ——?! Chờ đã! Em có nghe nhầm không?

Trong lòng cậu nghĩ cái gì liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, Khám Thâm cười: “Không, em không nghe lầm đâu. Hai con ngựa này chính là hiện thân linh hồn cha mẹ anh, sau khi bọn họ chết hóa thành ngựa và sống trong trang viên.”

Nghe Khám Thâm giải thích, Hạ Nặc càng thêm khẩn trương: Đang đùa hả? Tại sao đột nhiên lại gặp cha mẹ? Cậu chưa sẵn sàng mà!

“Cái kia…” Cậu ấp úng mở miệng, “Xin chào cô chú, con…con là bạn trai của Khám Thâm.”

Cậu cúi chào họ, không biết mình đang nói lung tung cái gì: “Mặc dù chỉ mới quen nhau ba ngày, nhưng tình cảm của chúng con rất tốt… Con coi anh ấy là đối tượng một đời. Nếu có chuyện bất trắc con sẽ đi cùng anh ấy. Nên hãy yên tâm giao anh ấy cho con, con sẽ chịu trách nhiệm!”

Khám Thâm vốn còn đang ở một bên cười cười nhìn cậu, khi nghe nói như vậy trong lòng lại khẽ động.

Aiya, người yêu nhỏ bé của hắn luôn biết cách làm cho hắn xúc động không thôi.

Hắn nhẹ nhàng sờ sờ đầu thiếu niên đang cúi, kéo cậu vào trong lòng sủng nịch nói: “Nhóc ngốc nghếch, anh chưa từng nói bọn họ có thể nghe hiểu lời em. Mặc dù linh hồn từng là con người nhưng họ bây giờ cũng chỉ là hai con ngựa. Nếu không anh cũng sẽ không mất nhiều thời gian như vậy để tìm ra thân phận của họ.”

“…… Cái gì? “Đầu tiên Hạ Nặc sửng sốt, sau khi phản ứng lại mặt liền đỏ. “Anh…sao ngay từ đầu không nói cho em biết?”

Cậu nhịn không được che mặt, nhỏ giọng than thở nói: “Xong rồi, mình đến tột cùng đã làm ra chuyện ngu ngốc gì đây? Xin hãy ngay lập tức! Ngay bây giờ! Quên những gì vừa xảy ra nha!” Cậu vội vàng nói.

“Không được đâu.” Khám Thâm vùi đầu vào cổ cậu, thanh âm mang theo tiếng cười. “Những lời vừa rồi đều sẽ được khắc ghi trong lòng anh, vĩnh viễn không quên. Không chỉ như thế sau này thỉnh thoảng anh sẽ nhớ lại, dù sao đây chính là những lời bày tỏ trân quý của Nặc Nặc, làm sao có thể dễ dàng quên được?”

“Tùy, tùy anh đi.” Mặt Hạ Nặc áp mặt thật chặt vào lồng ngực nghe thấy tiếng tim hắn đập thình thịch, qua loa nói.

Bởi vì vào lúc này, cậu thật sự cảm giác được hắn đang không có cách nào kiềm được niềm vui sướng. Cậu đột nhiên cảm thấy vừa rồi mất mặt cũng chẳng là cái gì cả.

Gặp cha mẹ xong, còn cách thời gian rời đi tầm mấy tiếng, Hạ Nặc liền dẫn Hạ Nặc đi khắp trang viên. Vừa đi vừa giới thiệu cho cậu từng cái cây ngọn cỏ trong trang viên.

Trong khoảng thời gian đó cậu gặp lại Tiểu Nhất, Mèo đen Kate, Lý Tra Lý và Hà Vân. Tuy rằng thái độ của mỗi người khác nhau nhưng đều cười chúc phúc cho bọn họ và gửi lời chia tay đến cậu.

— Sau đó, thời điểm đã đến.

Trên cổng trang viên có những bức phù điêu tinh xảo, pho tượng thiên sứ hai bên bi thương rũ mắt lẳng lặng nhìn đôi tình nhân sắp chia lìa này.

Lấy cổng làm ranh giới, bên trong là tòa trang viên bình thường, bên ngoài lại là một mảnh hỗn độn.

Trương Mạn vốn đứng ở phía sau bọn họ, nhờ phúc của Hạ Nặc mà hắn đã lấy được toàn bộ số điểm của ba nhiệm vụ, cộng lại chừng hơn hai mươi ngàn, có thể nói là thu thập khá phong phú. Trước khi nhận nhiệm vụ mang theo người mới này, hắn cũng không tưởng tượng được sẽ có một kỳ ngộ như vậy.

Hắn đối với trang viên không hề vướng bận, cho nên không chút do dự liền bước vào không gian không biết ngoài cổng kia.

“Hữu duyên sẽ gặp lại, Trường An.” Cuối cùng, hắn ta vẫn không nói cho Hạ Nặc biết tên thật của mình, chỉ mỉm cười vẫy tay chào họ.

Kỳ thật hắn ta biết, sau này bọn họ hẳn là sẽ không có cơ hội gặp lại.

“Tạm biệt!”

Hạ Nặc đứng ở cổng, dùng sức vẫy tay về phía hắn.

Tiễn Trương Mạn xong, cậu lại chậm chạp không rời đi ngay.

Cậu xoay người lại, nghiêm túc nhìn chăm chú vào người đàn ông trước mắt, từ đôi mắt xanh lam đến đôi môi nhạt màu của hắn, giống như muốn khắc sâu hình dáng đó vào trong tim.

Lúc này đây, cậu một chút cũng không tiếc nuối về điểm số của mình.

“Anh nói sẽ tới tìm em đúng không?” Hạ Nặc muốn xác nhận lần cuối cùng, “Không phải nói đùa, cũng không phải vì để cho em an tâm mà cố ý lừa gạt?”

Khám Thâm để cậu tùy ý xem xét, khóe môi hắn nở ra một nụ cười: “Em không tin anh sao?”

Hắn hạ thấp giọng nói, thanh âm rung động giống như xuyên qua vô số không gian, phát ra một tuyên bố hùng hồn: “Đừng lo, cho dù em đang ở đâu, cho dù có hay không nhớ đến sự tồn tại của anh thì anh vẫn sẽ giống như một cái bóng trung thành bên cạnh em. Đi theo bước chân em cho đến khi — cuộc sống của anh kết thúc.”

Lại một lần nữa nghe được lời an ủi của Khám Thâm ngày hôm đó, Hạ Nặc cảm giác được linh hồn cũng chấn động không thôi. Chính vì vậy cậu mới không chút do dự tin tưởng lời nói của hắn.

Một con quạ từ trên trời bay xuống, vững vàng đậu trên vai Hạ Nặc.

“Đây là món quà chia tay của anh. Nó sẽ làm bạn với em cho đến khi chúng ta gặp lại.”

Bàn tay hắn đặt trên vai thiếu niên dừng lại trong giây lát, sau đó liền nhẹ nhàng đẩy cậu ra ngoài.

Con quạ cất một tiếng gáy dài, thanh âm khàn khàn vang vọng trong màng nhĩ của Hạ Nặc.

Cậu nhịn không được quay đầu lại, chỉ thấy khi vừa bước ra khỏi cổng lớn trang viên trong nháy mắt phai nhạt, giống như là lâu đài cát bị người phá hủy hóa thành bụi dần biến mất trên không trung. Mà người đàn ông đứng trước cổng cũng dần dần trở thành hư ảnh.

— Sau đó, bị bóng tối nuốt chửng và cậu mất ý thức.

Khi mở mắt ra lân nữa, cậu đang ở trong một căn phòng đầy giá sách.

Hạ Nặc ngẩng đầu lên khỏi bàn sách, cảm thấy như thể cậu đã có một giấc mơ dài. Khi tỉnh lại, cảnh tượng trong mơ cũng trở nên mơ hồ không rõ, chỉ có duy nhất bóng dáng cô đơn của một người đàn ông được khắc sâu trong đầu cậu.

Thật kỳ lạ, anh ta là ai?

Hạ Nặc mờ mịt suy tư, vì sao vừa nghĩ tới người đó trong lòng cậu lại vừa có chút ngọt ngào vừa có chút buồn bực?

Dưới tay cậu vẫn là quyển sách bìa đen có tiêu đề “Trang viên quạ đen”, cậu thử cầm nó lên nhưng lại phát hiện quyển sách này đã không mở ra được nữa.

“Chúc mừng người chơi thông quan trò chơi!”

Con búp bê màu xanh bay đến trước mặt cậu và thu hút sự chú ý của Hạ Nặc.

Bất quá tuy rằng nói lời chúc mừng nhưng trong lời nói của nó lại không có bao nhiêu vui sướng, đa phần là đang cảm thấy phức tạp.

Hệ thống đang rối loạn.

Là hệ thống quản lý của thiếu niên, nó có quyền quan sát cuộc chơi trong vòng mười lăm phút đầu tiên ở thế giới người mới này.

Khi nhìn thấy Hạ Nặc nắm lấy tay đại BOSS, trong lòng nó chỉ có một ý nghĩ: người mới này sẽ sớm lạnh thôi.

Đại khái không quá bao lâu nữa cậu sẽ bị tuyên bố là nhân vật đã tử vong, bị thế giới trò chơi đá ra ngoài.

Ôm ý niệm như vậy trong đầu rồi chờ đợi và chờ đợi, nhưng chẳng những không chờ được người mới này bị đá ra mà ngược lại nhận một thông báo là cậu đã thông quan trò chơi.

“Chúc mừng người chơi đã vượt qua thế giới đầu tiên, nhận được đánh giá hạng A, phần thưởng bổ sung là 5000 điểm. Điểm thu được và đạo cụ trong trò chơi có thể được xem trên bảng điều khiển.”

Con búp bê vỗ cánh bay giữa không trung, bây giờ nó cần phải suy nghĩ thật kỹ xem nên sắp xếp trò chơi tiếp theo cho cậu như thế nào.

Không thể không nói, nhận được một kết quả ngoài ý muốn như vậy đã phá vỡ kế hoạch của nó.

Hạ Nặc mở bảng điều khiển trò chơi ra, số điểm phía trên làm cho cậu lắp bắp kinh hãi, thiếu niên trợn tròn hai mắt: “Sao lại nhiều như vậy?”

Ước chừng có hơn hai mươi ngàn điểm!

Ngoài điểm ra Hạ Nặc còn nhìn thấy hai đạo cụ lấp lánh ánh vàng: một là “Thiệp mời của chủ trang viên”, cái còn lại tên là “Mắt quạ đen”.

“Thiệp mời” được đánh giá là đạo cụ hạng A, còn “Mắt quạ đen” là đạo cụ cấp S.

Tuy rằng nhận được đạo cụ quý giá khiến cậu rất vui vẻ, nhưng rốt cuộc làm sao có được nó Hạ Nặc lại không có chút ấn tượng nào.

Cậu không thể không hỏi: “Hệ thống, tại sao tôi lại không nhớ được những gì xảy ra trong trò chơi?”

Con búp bê nghiêm túc trả lời: “Đó là một hiện tượng bình thường. Bởi vì trong game ít nhiều gì thì cũng mang màu sắc kinh dị, tham gia nhiều trò chơi dễ dẫn đến nhầm lẫn trí nhớ. Vì sức khỏe thể chất và tinh thần của người chơi, sau khi hoàn thành trò chơi chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra. Sau đó xử lý bộ nhớ để người chơi không còn bị ảnh hưởng bởi thế giới trò chơi.”

Hạ Nặc: “…”

Mặc dù nghe có vẻ giống như suy nghĩ cho người chơi, nhưng chẳng phải là nên trưng cầu ý kiến của người chơi trước sao? Tôi không muốn quên mà!

Hạ Nặc nhớ tới bóng dáng mơ hồ kia, trái tim nhói lên một cái.

“Vậy ký ức của tôi có thể lấy lại được không?” Cậu ôm một phần hy vọng nhỏ nhoi hỏi.

“Xin lỗi, không thể nha.” Miệng búp bê nhếch lên, thoạt nhìn có vài phần quỷ dị. “Ba ngày sau, người chơi sẽ tiến vào trò chơi thứ hai, mời chuẩn bị.”

Vừa dứt lời, một quyển sách bìa đen từ trên giá sách bay xuống, bốn chữ “Tai ương mãng xà” rõ ràng đập vào mắt.

……

Tại một không gian cao cấp.

Đó là một không gian rất lớn. Khi bước vào chỉ có thể nhìn thấy một màu trắng. Tầng tầng lớp lớp che trời lấp đất, kéo dài đến nơi mà mắt cũng không thể nào nhìn thấy được.

Trong không gian trắng xóa này, thứ duy nhất có màu sắc chính là chiếc ngai vàng cao lớn kia, một người đàn ông ngồi trên đó chống tay lên tay vịn, chậm rãi mở mắt ra.

“Đã phát hiện số liệu, K đại nhân.” Một nam nhân mặc áo bào trắng cung kính cúi đầu. “Vừa rồi, khu vực Z108 do J đại nhân quản lý sinh ra một trận năng lượng dao động kịch liệt.”

“Theo điều tra, hệ thống quản lý khu vực Z108 đã đạt được thành tích đứng đầu trong ba năm liên tiếp vì vậy mà J đại nhân đã bắt tay vào chuẩn bị việc nâng cấp nó.”

Nhận thấy người đàn ông không có phản ứng gì với lời nói của mình, người mặc áo bào trắng cũng đã quen với sự im lặng của hắn, chỉ cung kính cúi đầu một cái liền lui ra ngoài.

“Z108?” Người đàn ông thấp giọng, một quyển sách bìa màu đen đột nhiên xuất hiện trong tay hắn, bốn chữ “Tai ương mãng xà” trên đó lấp lánh sắc vàng.