Linh Vực
– Bạch Ly đạo sư, chúng ta đều đã hai mươi tuổi, cũng không phải hài tử.
– Hoàn thành trận lịch luyện này, chúng ta sẽ muốn rời khỏi Phạm Thiên thư viện, chúng ta đều sẽ chăm chú đối đãi.
Hơn hai mươi vị học viên đều liên tiếp tỏ thái độ.
Học viên tại Phạm Thiên thư viện có mấy vạn người, có thể có tư cách tới đây lịch luyện đều là tinh anh thông qua tầng tầng khảo hạch.
Nếu như có thể còn sống mà ra khỏi Luân Hồi bí cảnh, bọn hắn đều sẽ đứng trước hai lựa chọn, hoặc là hoàn thành việc học, lấy thân phận học viên ưu tú rời khỏi, hoặc là ở lại Thiên Thư viện, đảm nhiệm vai trò đạo sư.
Bạch Ly đạo sư gật đầu, gọi tên ba vị phía trước:
– Nam Cung Cẩm Thành, Lãnh Tuyền, Thi Văn Kiệt, các ngươi là đội trưởng, đều phải cố hết trách nhiệm.
Ba người lập tức tỏ thái độ:
– Đạo sư yên tâm, chúng ta đều sẽ sống sót mà đi ra ngoài.
– Theo ta.
Bạch Ly đạo sư dẫn người tiến vào cung điện.
Khương Phàm chỉ là nhìn, cũng đi đến cung điện màu vàng.
– Ngươi là…
Đám người thủ vệ Chí Tôn Kim Thành tiếp nhận ngọc bài, đánh giá Khương Phàm.
– Vương Quốc Hắc Ám.
Khương Phàm nói đơn giản.
Bọn thủ vệ khẽ nhíu mày, ngữ khí bất thiện:
– Người đưa ngươi tới không có nhắc nhở ngươi? Rời khỏi nơi đó cũng đừng có nhắc lại bốn chữ kia, nhất là khi tiến vào Luân Hồi bí cảnh!
– Nhớ kỹ.
– Ngươi tên là gì?
– Khương Phàm.
– Khương Phàm? Tên này có chút quen thuộc.
– Làm sao ta đi đến được?
– Chờ một chút, ngươi tên Khương Phàm? Võ Hầu của Vương Quốc Hắc Ám?
Bọn thủ vệ một lần nữa đánh giá đến Khương Phàm, đây chính là Võ Hầu sao, không phải chạy đến Vô Hồi thánh địa trốn à, sao lại tới đây nơi này?
– Làm sao tiến vào Luân Hồi bí cảnh.
Khương Phàm hỏi lại.
– Bên trong có một pháp trận.
Bọn thủ vệ đều không hẹn mà cùng cau lông mày lại, tên này xác định là Khương Phàm sao?
Cảnh giới đạt tới Linh Hồn cảnh tam trọng thiên!
Khương Phàm đang muốn đi lên phía trước, bọn thủ vệ lại gọi hắn lại:
– Ngươi cái gì cũng không biết thật sao? Cầm ngọc bài. Đó là cái Không Gian Thược Thi, chừng nào ngươi muốn về thì chỉ cần kích hoạt nó, nó sẽ chỉ dẫn ngươi đi đến tế đàn không gian gần đó, cũng chỉ có cầm nó, tế đàn không gian mới có thể trả ngươi trở lại. Nếu như mất, ngươi coi như không về được.
Khương Phàm tiếp được ngọc bài, xuyên qua cửa đá, đi tới nội điện.
Trên mặt đất tại nội điện khắc hoạ pháp trận khổng lồ.
Pháp trận phức tạp, tất cả đều là phù văn có chút phức tạp khó hiểu. Bọn chúng giống như có sinh mệnh, phiêu đãng uốn lượn trên mặt đất ở bên trong điện.
Trên vách tường xung quanh nội điện khắc đầy phù chú Không Gian thần bí, giống như động đá vôi vặn vẹo không gian, bên trong có chút cự lang vảy tím đáng sợ, lộ ra ánh sáng tàn nhẫn, tiếp cận phía dưới Khương Phàm.
Khương Phàm triệu ra tàn đao, cảnh giác đi đến pháp trận.
Trong pháp trận phù văn đột nhiên cuồn cuộn, phát ra kim quang mênh mông, che mất Khương Phàm.
– Nơi này chính là Luân Hồi bí cảnh?
Khương Phàm đứng trên một vách đá dốc đứng, ngắm nhìn núi cao trùng điệp.
Nơi này có rừng rậm xanh um tươi tốt, có sông lớn lao nhanh, uốn lượn không dứt.
Nơi này còn có Yêu thú thành đàn, Linh Cầm bay lượn.
Nhìn sinh cơ bừng bừng, không hề lờ mờ âm trầm như trong tưởng tượng.
Giọng Đan Hoàng vang lên trong thức hải Khương Phàm:
– Nơi này nếu thật là Luân Hồi tinh không như trong trí nhớ của ta, phạm vi sẽ vô cùng lớn. Có rừng rậm cũng có hoang mạc, còn có hải dương cùng các hòn đảo. Những bí địa thần bí quỷ dị kia đều là giấu ở một số nơi.
– Càng lớn càng tốt. Lớn, thoải mái, huyên náo vui mừng.
Khương Phàm nhếch miệng bôi lên đường cong tàn nhẫn, ngưng tụ hỏa dực phóng tới phương xa.
– Sư phụ, loại dược liệu nào có khả năng sinh trưởng nhất ở nơi này?
Đan Hoàng nói:
– Là thứ rất quan trọng kia, tên Thiên Kết Tuế Nguyệt Hoa.
Khương Phàm lướt qua giữa không trung, quan sát rừng rậm, tìm kiếm mục tiêu:
– Nó trông thế nào, sinh trưởng trong hoàn cảnh nào?
– Thiên Kết Tuế Nguyệt Hoa không phải sinh trưởng tại Luân Hồi bí cảnh, mà là giáng lâm tới đây. Nơi mà nó được sinh ra thật sự là Cửu U thâm không. Cửu U thâm không, cũng được gọi là Luân Hồi hư không, là nơi đám vong linh trong U Minh Địa Ngục đi đến luân hồi. Nơi đó phiêu đãng rất nhiều Minh Thụ đặc biệt, tên là Độ Hồn Thụ. Bọn chúng hấp thu khí tức Luân Hồi để sinh tồn, cũng sẽ phóng thích uy lực độ dẫn.
– Đám vong linh tiến vào Cửu U thâm không muốn trùng nhập luân hồi thì khí tức Luân Hồi cùng uy lực độ dẫn đều thiếu một thứ cũng không được. Độ Hồn Thụ sau khi hấp thu đầy đủ khí tức Luân Hồi liền sẽ tàn lụi, nhưng sau khi tàn lụi lại sẽ lần nữa toả ra sự sống. Lặp đi lặp lại nghìn lần như thế, sẽ ở thời điểm khôi phục lần nữa, nở rộ đóa hoa màu đỏ ngòm mê người, sau đó triệt để khô héo, chôn vùi tại thâm không.
– Những đóa hoa này sẽ phiêu đãng ở thâm không, có một số sẽ tụ tập khí tức Luân Hồi, một lần nữa hóa thành Độ Hồn Thụ mới, có một số sẽ rơi vào U Minh Địa Ngục, trợ giúp một ít quỷ vật trùng nhập luân hồi.
– Nếu như giữa Luân Hồi bí cảnh cùng Cửu U thâm không có liên hệ, thời điểm khi xuất hiện vết nứt liền có khả năng sẽ bay ra Thiên Kết Tuế Nguyệt Hoa. Cho nên nói, có thể đụng phải Thiên Kết Tuế Nguyệt Hoa ở chỗ này hay không, chủ yếu vẫn là phải tìm vận may.
Đan Hoàng giới thiệu tình huống về Thiên Kết Tuế Nguyệt Hoa xong, lại nói:
– Nhưng vận may này, ngươi tốt nhất là có thể đụng tới. Nếu như chỉ muốn để Kiều Hinh tỉnh lại, có thể không cần đến Thiên Kết Tuế Nguyệt Hoa, nhưng muốn để Kiều Hinh thật sự sống lại thì khí tức Luân Hồi và uy lực tuế nguyệt bên trong nó, không thể thiếu.
– Nó trông như thế nào, có đặc điểm gì?
– Tìm tới nơi có vong linh chiếm cứ, nơi đó thường thường sẽ kết nối cùng Cửu U hư không, sau đó chờ cơ hội là được rồi. Luân Hồi bí cảnh có rất nhiều nơi như thế, tìm thêm mấy chỗ, thử thời vận.
Khương Phàm đột nhiên từ trên cao lao xuống, đến trong rừng rậm bắt được một con lợn rừng, nhét ngọc bài vào trong bụng nó, sau đó trở lại bầu trời, quan sát dãy núi, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu.