Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Rate this post

Tên Vương Đại Bảo kia ra lệnh cho tên cận vệ cởi trói cho Tô Lạc Vân. Hắn ta liền đưa chiếc điện thoại cho cô.

-Gửi định vị ở đâu vậy?

Lạc Vân nghi ngờ, hình như tên này chưa từng bắt cóc ai bao giờ thì phải. Cô đành phải tự mình gửi định vị cho chồng thay cho tên đang bắt cóc cô.

-Này! Sao cô mua nhẫn cưới thạch anh hồng thay vì kim cương vậy? Cô có thể lợi dụng hắn ta mà. Hắn ta vừa là một tên đẹp mã vừa là một tên lắm tiền nhiều của.

-Anh điều tra tôi hả? Tôi biết tôi nghèo nhưng không mất lương tâm đến mức đó đâu. Chồng tôi thì chính là chồng, không có lợi dụng gì hết.

-Oh! Thật là một người vợ trung thủy.

Vương Đại Bảo thừa biết Tô Lạc Vân thừa tiền mua kim cương, nhưng hắn thắc mắc sao cô lại chọn thạch anh hồng, hắn nhìn vào chiếc nhẫn trên ngón áp út của Tô Lạc Vân. Màu hồng nhẹ nhàng, đột nhiên một đôi mắt căm phẫn hiện lên trong đầu Đại Bảo. Thì ra là vậy! Đúng là đôi vợ chồng son.

Màn hình điện thoại liên tục lướt qua những hình ảnh khác nhau. Hắn thắc mắc cô đang xem cái gì, mắt hắn không thể ngừng xem lén. Ồ woa! Thật là nóng bỏng! Rốt cuộc cô ta đang xem phim pig thay vì xem phim thì lại là đọc hả? Đại Bảo vỗ vào vai cô khiến cô giật thót mình.

-Này! Cô xem cái gì vậy?

-Ý làm người ta hết hồn!

-Cô làm cái gì mà lén la lén lút vậy?- Hắn vỗ vào vai của cô, mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại.

-Tôi làm gì là việc của tôi.- Tô Lạc Vân giấu đi chiếc điện thoại.

-Hai thằng con trai đang quan…

-STOP! Tôi đang đọc boylove được chưa.- Cô bịt miệng hắn.

-Ra là mối quan hệ đồng giới.

-Có vẻ anh thông minh hơn chồng tôi.

-Vậy sao! Cảm ơn vì lời khen!

Tay hắn chỉ vào màn hình điện thoại của cô.

-Tôi không hiểu tại sao bọn con gái các cô lại thích thể loại này. Kể cả bạn gái của tôi cũng vậy.

-Anh có bạn gái hả?

-Dĩ nhiên rồi! Nhưng cô ấy chưa bao giờ giải thích cho tôi.

-Vậy thì chú em gặp đúng người rồi đó! Để chị đây giải thích cho.

Bà tám một hồi cuối cùng thì Vương Đại Bảo cũng hiểu đại khái. Hắn mở điện thoại lên đọc thử bộ truyện mà Tô Lạc Vân đang đọc. Hắn như mấy cô gái mới lớn vậy nhìn thấy cảnh “ấy” là lại che mặt liếc đi chỗ khác, một lúc sau hắn còn chẳng thèm che, nhìn thấy thì cũng bình thường.

Đến cái đoạn hai nhân vật chia xa thì hắn lại gào thét, cấu xé Tô Lạc Vân, kêu cô hãy mang hai nhân vật đó quay trở lại với nhau ngay cho hắn. Rồi Lạc Vân lại cho hắn đọc một thể loại khác “thể loại ABO”, hắn ngạc nhiên khi biết Omega lại xếp thứ hạng thấp, lại còn phải mang thai cho Alpha nữa, điều đó khiến hắn cảm thấy không công bằng, nhưng rồi hắn vẫn đọc. Hắn cắn điện thoại, cắn luôn tay của tên cận vệ. Hắn bất bình la hét điên cuồng, rồi hắn bình tĩnh lại, đọc tiếp, hắn lại cười tủm tỉm.

“Xầm” cánh cửa đổ rạp, Châu Hi Hoa cầm khẩu súng, chạy về phía Tô Lạc Vân đang ngơ ngác, hắn ôm lấy người vợ của hắn, kiểm tra người cổ và mùi của cô. Không có gì bất thường cả. Hắn lia ánh mắt chết người về phía của Vương Đại Bảo.

-Mày có làm gì vợ tao không?

-Biến đi! Bố mày đang bận, không có tâm trạng. Vợ mày an toàn, rất an toàn, tao chưa có đụng gì cả.- Đại Bảo lại cắm mặt vào điện thoại

-Có thật không Tô Lạc Vân?

-Em ổn mà, hắn chẳng làm gì em cả.

-Chính cô ta mới là người động tay chân với tao.- Đại Bảo lên tiếng chỉ trích.- Và chắc chắn mày tin vợ mày chứ tin gì tao. Mà thôi, biến lẹ dùm đi! Tao đang bận.

Châu Hi Hoa ôm lấy eo của Lạc Vân, kéo cô đi. Thật sự hắn bất ngờ trước cảnh tượng trước mặt, hắn tưởng rằng sẽ phải nảy ra một cuộc đại chiến nào đó cơ.

Về đến nhà, hắn lại kiểm tra cô một lần nữa thì hắn mới yên tâm. Nằm trên chiếc sô pha yêu thích, hắn liếc nhìn cô.

-Thật sự là hắn không làm gì em đúng không? Em đã làm gì hắn vậy?

-Em cho hắn làm hủ với em.

Hi Hoa sốc bay màu, hắn nhớ lại lần đầu tiên tiếp xúc với thể loại đó cũng là từ cô mà ra. Hắn đọc rồi cũng ghiền giống cô luôn. Lạc Vân luồn lách, chui vào vòng tay của hắn, cô lấy ngón tay chọt vào bờ ngực của hắn.

-Tối nay sẽ có món gì vậy?

Không ổn rồi! Tô Lạc Vân mà hỏi câu này thì…

-Không cần nấu đâu, tối nay em ăn anh.

Cô ta liếm mép rồi nhào về phía Hi Hoa như một con thú hoang đang đói. Vâng, còn gì nữa, Hi Hoa bị ăn sạch, hắn nhìn mặt cô đang ngủ say như chết, má của Lạc Vân bị hắn kéo đỏ hỏn. Hắn tức giận trút giận lên đôi má của Lạc Vân, nhưng hắn cũng cảm thấy thích. Ấy chết! Không ổn rồi! Hi Hoa vỗ bép vào hai má của hắn, sao hắn lại có thể bị cô làm vấy bẩn chứ.

Hết chương 14.