Mạnh Như Ký

Thục phi không ngần ngại trả lời :

“Con yên tâm dù xảy ra bất kỳ chuyện gì đi nữa mẫu phi cũng liều chết bảo vệ con, chuyện thật ra cũng đâu có gì, ta tin phụ hoàng con sẽ không phải là người không hiểu lý lẽ, con yên tâm “.

Dạ Cẩn Hiên thấy thế mới thở phào nhẹ nhõm, dù sao thì nàng phòng trước vẫn hơn, dù sao có một người chống lưng nàng ta cũng sẽ không bị trách phạt nhiều lắm.

Việc đầu tiên khi Mạc Đình Viễn trở về là cho thuộc hạ theo sát tên Lương Tùng kia và bí mật bắt hắn, Lương Tùng là người của Lương gia nếu theo bối phận thì là biểu ca của Dạ Cẩn Hiên kia.

Lương gia là nhà ngoại của Thục phi, từ lâu đã vô cùng thất thế, Đình Viễn tin chắc rằng hắn ta sẽ không ngu xuẩn mà mang rắc rối vào người, chắc chắn là bị Dạ Cẩn Hiên kia sai khiến phía sau.

Đời trước Dạ Cần Hiên kia đã hại nàng thê thảm, đời này chàng sẽ ở sau lưng nàng âm thẩm bảo vệ nàng cho dù giết người phóng hỏa cũng không mảy may.

Tên Lương Tùng ngu xuẩn kia cứ nghĩ mọi việc đã xong xuôi, sẽ không có ai để ý đến mình cho nên vui vẻ trở về khu ngoại viện của nhân tình.

Ai ngờ hắn chưa vui mừng được bao lâu thì đã bị bắt đi rồi, lúc hắn mở mắt ra thì đã thấy người đứng trước mặt mình là ai.

Hắn ta nhìn bộ dạng lạnh lùng của Mạc đại nhân mà sợ hãi, vẻ mặt tái mét rụt rè nói :

“Đại nhân, có việc gì người cứ kêu thuộc hạ gọi tiểu nhân chứ cần gì phải đích thân thế này ạ, xin đại nhân giơ cao đánh khẽ “.

Mạc Đình Viễn lạnh lùng nói :

“Còn không khai ra người phía sau ngươi là ai, ai là người đã giật giây cho ngươi gây náo loạn buổi cập kê của nàng ngày hôm nay “

Ánh mắt Lương Tùng đờ đẫn vẻ mặt giống như không hiểu gì vội trả lời :

“Đại nhân nói cái gì thật sự tiểu nhân không hiểu, chuyện hôm nay là vô tình phát ra chứ làm gì có ai sai khiến cả, xin đại nhân thương tình tha cho tiểu nhân “.

Mạc Đình Viễn mỉm cười, nụ cười khiến cho thuộc hạ đứng bên cạnh cảm thấy lạnh sống lưng.

Bề ngoài chủ tử vô cùng lạnh lùng, đối với ai cũng vẻ mặt không để tâm, duy chỉ có bát công chúa là ngoại lệ của đại nhân nhà họ mà thôi.

Lần này tên Lương Tùng này không biết ăn gan hùm mật gấu nào mà dám động vào người trong lòng của đại nhân, e rằng hắn lành ít dữ nhiều. ®

Mạc Đình Viễn đưa tay ra hiệu, một thị vệ đến gần liền ấn một viên thuốc vào miệng Lương Tùng, hắn ta sợ hãi muốn nhồ ra nhưng không kịp đã bị thị vệ kia bắt nuốt xuống.

Hắn sợ hãi ôm chặt cổ họng mình rồi nói :

“Đại nhân, người cho ta uống thuốc gì, người đừng quên ta là nhi tử của Lương Tổng đốc, dù sao cô cô ta cũng là

Thục Phi, ngươi không sợ phụ thân sẽ trả thù cho ta hay sao ?”.

Mạc Đình Viễn bật cười nói :

“Ngu xuẩn ngươi nghĩ ai làm việc cũng như ngươi sao, là ai nói ta bắt Lương Tùng ngươi.

Mà nếu ta có bắt thì đã sao, ngươi nghĩ với thế lực nhỏ bé của Lương phủ có thể bằng móng chân của phủ Thái Sư ta sao, thật là ngây thơ.

Cho dù ta hành hạ ngươi chết đi, mang xác ngươi để cửa phủ thì cũng chẳng có ai dám vì ngươi mà truy cứu cả “.

Lương Tùng vẻ mặt vô cùng sợ hãi, trời ơi hắn làm sao mà quên mất người trước mặt là ai cơ chứ, phủ Thái sư là tồn tại cỡ nào, ai có thể đấu lại được phủ thái sư đây.

Rồi như để bồi thêm cho hắn một nhát trí mạng Mạc Đình Viễn liền nói :

“Mà ngươi yên tâm, bồn đại nhân ta đây lấy tính mạng của ngươi làm gì, ta phải giữ ngươi bẩy bẩy bốn mươi chín ngày tra tấn ngươi, dùng thuốc độc hành hạ ngươi như thế mới có thể nguôi giận trong lòng, ngươi thấy đúng không?, giống như thứ thuốc ta vừa cho ngươi uống kìa “.

Tên Lương Tùng vội vã quỳ sụp xuống dưới đất rồi nói :

“Đại nhân, tiểu nhân có mắt không tròng mới mạo phạm công chúa, xin đại nhân tha tội, việc này là do tam công chúa sai khiến tiều nhân, thật ra tiểu nhân lúc đầu cũng từ chối nhưng biểu muội biết được bí mật của tiểu nhân, nên tiểu nhân không còn cách nào đành phải nghe theo lời của ả “.

Mạc Đình Viễn gật đầu, hóa ra Y đã đoán đúng, chuyện này là do ả Dạ Cẩn Hiên kia đứng đằng sau, Y ngẫm nghĩ một lát rồi nói :

“Ta sẽ tha cho ngươi một mạng nhưng với một điều kiện ngươi sẽ phải làm tai mắt cho ta, mọi nhất cử nhất động của ả ta ngươi phải báo lại cho ta nhưng phải âm thầm bí mật, ả bảo gì ngươi hãy làm theo đừng để ả nghi ngờ “.

Lương Tùng dáng vẻ sợ hãi nói :

“Không được tiểu nhân không thể làm tai mắt được cho đại nhân, dù sao Dạ Cần Hiên cùng là nữ nhi mà cô cô ta xem trọng, phụ thân ta sẽ lột xác ta ra mất “.

Mạc Đình Viễn ra vẻ hiểu gật đầu nói :

“Được thôi, vậy ta không dám chắc thứ thuốc ta vừa cho ngươi uống lúc phát tác thì sẽ kinh khủng như thế nào đâu “.