Trùng Sinh Chi Nha Nội

Rate this post

Lục Vĩnh Hi lạnh nhạt nói: “Không cần đợi ngài ấy, em sẽ cứu các anh, ở yên đó.” Cậu quay sang bảo với Tạ Nhất: “Khu vực trung tâm này có rất nhiều xác sống, chúng ta cẩn thận đừng phát ra âm thanh quá lớn, lấy thang cứu hộ đi, vào từ tầng 2” (2)

“Hiểu rồi.”

Bọn họ đồng loạt leo thang cứu hộ lên tầng 2 từ đoạn sau trường, Lục Vĩnh Hi đi đầu lên trên xem xét tình hình mới ra dấu an toàn cho mọi người. Trên hành lang tầng 2 không tìm thấy xác sống, đến khi bước xuống đoạn cầu thang tầng 1, tay chân rụng rời khắp nơi bọn họ mới có dự cảm chẳng lành.

Lục Vĩnh Hi bỗng nhiên ngừng bước.

Tạ Nhất muốn hỏi cậu có phải có chuyện gì không thì cũng theo tầm mắt của cậu thấy hết khung cảnh phía trước.

Giây tiếp theo, cậu khẽ hô một tiếng: “Chạy!!!”

Trước mặt Lục Vĩnh Hi là một con xác sống hệ thủy bậc A, 001 đang ngủ đông, thanh kiếm trên tay cậu giờ đây chỉ là một thanh kiếm bình thường. Cơ giáp và chủ sở hữu tuy hai mà một, chỉ khi có đối phương sức mạnh mới được phát huy tuyệt đối, huống chi cậu không chắc một dị năng giả có vết nứt trong tinh hạch như cậu có thể đối đầu với một xác sống cùng cấp ngay sau thăng cấp vài ngày được hay không.

Con xác sống đứng ở đó nhìn chầm chầm vào bọn họ, môi nó nhếch lên một nụ cười dữ tợn, miếng thịt thối rửa bên mặt cũng vì thế mà rơi xuống, đôi con ngươi đỏ như máu tham lam quan sát những con mồi béo bở sắp được bản thân nuốt vào bụng. (3)

Chẳng có thời gian để nghĩ ngợi lung tung, Lục Vĩnh Hi để Tạ Nhất dẫn đội đi trước, trong đội có dị năng giả hệ băng bậc B+ là anh hẳn sẽ giải quyết được đống thực vật ăn mòn ở đoạn cầu thang xuống tầng hầm.

“Không ổn liền chạy.” Tạ Nhất quay người hét to.

Lục Vĩnh Hi nhét súng vào lại bên hông, nhẹ rút kiếm ra khỏi vỏ nghiêm túc đáp: “Sẽ.”

Đôi mắt xanh thẩm hiện lên một tia nguy hiểm, cậu chủ động xuất kích. Quái vật nọ đứng yên ở đó, đợi cậu đâm kiếm tới đã biến mất không còn chút dấu vết nào.

Dị năng hệ tốc độ???

“Mày xem thường ai đấy?”

Trái tim Lục Vĩnh Hi giật thót, thứ này có thể nói chuyện…

Chỉ một giây sau đó, tiếng xé gió cắt ngang qua sát mặt cậu, Lục Vĩnh Hi chỉ có thể nghiêng người né tránh đòn tấn công từ nó. Cậu cố khống chế tinh thần nó nhưng kết quả đầu bản thân ngược lại đau như bị búa nện mạnh vào đầu.

“Hiếm lắm tạo mới gặp một dị năng giả hệ tinh thần như mày, cảm ơn đã tự đem tinh hạch của mình tới hahaha.

“Nói lắm thế!” Thanh kiếm lạnh lẽo ánh bạc từ điểm mù của nó đâm tới, Lục Vĩnh Hi dùng toàn bộ sức lực kéo ra một vết thương dài đằng sau con xác sống biến dị nhưng chỉ đổi lại tiếng cười càng to của nó.

Tuy có phần hoảng hốt trước năng lực mạnh mẽ của nó nhưng Lục Vĩnh Hi vẫn không tỏ ra sợ hãi chút nào, dù cho 001 đã ngủ đông, dù cho trước mặt là xác sống ngang cấp bậc dị năng với mình đi chăng nữa thì cậu cũng sẽ mạnh mẽ chiến đấu. Dị năng càng nhiều cấp bậc trong từng loại cũng sẽ phân bổ khác nhau. Cậu sẽ tìm được yếu điểm của nó rồi tấn công thôi, chỉ là sớm hay muộn một chút.

Quả cầu lửa nhanh như chớp bay đến, Lục Vĩnh Hi dựng lên màn chắn bằng tinh thần lực chặn lại nó. Cậu quay người chạy sâu vào bên trong các dãy phòng học, vừa tìm cơ hội phản công, vừa kéo dài khoảng cách giữa bản thân với cầu thang để đồng đội có nhiều khoảng trống an toàn thuận tiện di chuyển đưa người bên dưới thoát khỏi nơi này hơn. Không biết bao giờ sẽ có nguy hiểm lại bất ngờ ập đến, phòng được lúc nào hay lúc ấy.

Xác sống nọ rất vui vẻ chơi với con mồi ngon miệng này, nó đã đợi rất lâu để tìm một người mang dị năng giống bản thân xuất hiện, giờ chờ thêm chút chơi cùng cậu cũng không muộn.

Mũi Lục Vĩnh Hi lại tiếp tục chảy máu, ban nãy bất ngờ không kịp đề phòng bị dị năng cùng loại phản kích nên vết nứt trong tinh hạch lại nhói đau. Cậu hít mũi không để máu rơi ra bên ngoài tiết lộ hành tung của mình.

Phải câu giờ, tìm cơ hội thích hợp đã.

Lục nguyên soái và xác sống nọ vờn nhau gần cả nửa tiếng đồng hồ, tầm mắt cậu hơi nhòa đi vì tốc độ di chuyển quá nhanh của cả hai người. Con người chung quy đều có giới hạn, quái vật lại không, một là đánh mãi đến khi kiệt sức bị giết chết, hai là tìm được điểm yếu của nó rồi kết thúc cuộc chiến dai dẳng này.

“Đây rồi.”

Lục Vĩnh Hi treo mình trên cửa phòng học, chỉ đợi xác sống có trí tuệ bước vào. Cậu không chút do dự dùng toàn bộ sức lực còn sót lại đâm mạnh vào gáy của nó ghim thanh kiếm sâu vào cả nền gạch lạnh lẽo, sau đó cũng kéo theo cảm giác tê liệt toàn bộ hai tay. Cho dù là thế, Lục Vĩnh Hi vẫn run rẩy nhanh chóng rút súng nổ một phát vào đầu nó, bắn nát tan viên tinh hạch trong não. Không thể do dự, thà mất đi cơ hội thăng cấp nhanh còn hơn để nó có cơ hội giết ngược lại cậu.

Xác sống bất động nằm trên đất, Lục Vĩnh Hi vẫn không yên tâm, cậu dùng sức rút thanh kiếm khỏi nền gạch, chiếm đứt đầu nó mới thở phào một hơi quỳ rạp xuống. Cậu ôm lấy đầu mình cố gắng ổn định lại tinh thần lực của bản thân.

Bộ đàm trong túi rung lên vài lần rồi tự động kết nối, Tạ Nhất lo lắng hỏi: “Cậu ổn không? Trả lời bọn tôi đi, mọi người đã được cứu rồi, cậu mau ra ngoài tập hợp nào… Phụ tá Lục, nếu nghe được xin hãy trả lời, cậu ổn chứ?”

Âm thanh khàn khàn thông qua bộ đàm truyền đến tai người ở đầu dây bên kia: “Tôi ổn”

“Lục Vĩnh Hi, em có chắc là mình ổn không?”

“A.” Cậu nghe được chất giọng lạnh lùng quen thuộc của thiếu tá, bèn đáp lời ngay: “Thưa thiếu tá, tôi rất ổn sẽ ra ngoài ngay ạ.” (2)

Lục Vĩnh Hi nhìn lại cái xác một chút mới chống người dậy, khập khiễng ra khỏi phòng học, cậu đi đến nơi bản thân trèo lên ban nãy nhìn xuống quan sát một chút mới thấy đoàn xe của Cố Viễn Quân có vẻ đã đến được một lúc. Mọi người đang được sơ tán lên từng đội xe khác nhau chỉ riêng Cố thiếu tá đứng ở đầu xe thẳng người nhìn lên hướng của cậu, tinh thần lực gần như cạn kiệt khiến tầm mắt cậu hơi mờ, không cách nào nhìn rõ biểu cảm trên mặt hắn nhưng cậu biết thiếu tá có lẽ đã luôn đợi cậu xuất hiện.

Đột nhiên có một người nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mắt cậu ấy…mắt phụ tá Lục chuyển thành màu đỏ… là xác sống… cậu ấy sắp chuyển hóa rồi.”

Lục Vĩnh Hi vừa bước bước cuối cùng rời khỏi thang cứu hộ, tai cậu rất thính sao có thể không nghe lời người nọ nói, cả người ngay lập tức cứng đờ, chính bản thân Lục Vĩnh Hi cũng không dám tin bản thân bị nhiễm bệnh, từ khi nào, tại sao chính cậu lại chẳng hề hay biết gì chứ?

Cậu ngơ ngác nhìn Cố Viễn Quân cách mình gần nhất, giọng hơi run hỏi hắn: “Mắt tôi… nó làm sao cơ?”

Hai bàn tay đầy máu đang không ngừng run rẩy được người nắm chặt, dị năng quen thuộc bao bọc lấy cả người cậu, âm thanh lạnh lùng lại đặc biệt khiến người an tâm văng vẳng, phóng to nhiều lần bên tai Lục Vĩnh Hi: “Không sao hết, tôi bảo là không sao.”