Ngọt Không Ngừng Nghỉ

Rate this post

Chàng trai trẻ tuấn tú ngồi bên cửa sổ, tiện tay lấy ra một nắm vàng lá ném ra ngoài cửa sổ, con sông mang theo vàng lá chảy xuôi theo dòng nước.

Ta nhận xét: “Cái tên hoang phí tiền bạc này ta rất là không thích.”

Một người phụ nữ xinh đẹp quỳ sụp dưới chân hắn, khóc lóc nói: “A Hà, ta là mẹ con đây.”

Ma tôn lạnh nhạt nói: “Mẹ? Người mẹ lúc ta ba tuổi đã ném ta xuống khe núi tự sinh tự diệt sao?”

Người phụ nữ xinh đẹp khóc không thành tiếng, muốn giải thích cho mình, nhưng bị Ma tôn cắt ngang.

“Nếu ngươi không phải là mẹ ta, ta đã sớm g.i.ế.c ngươi rồi, cút đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa.”

Hệ thống: “Ngươi xem xem, hắn đáng thương biết bao, chẳng lẽ ngươi không động lòng chút nào sao?”

Ta cạn lời.

“Thứ nhất, sự đáng thương của hắn không phải do ta gây ra, thứ hai, thiết lập nhân vật thiếu thốn tình cảm, u ám đã lỗi thời rồi, thứ ba, hắn có chút giống ta, tóm lại, ta không thích hắn.”

Hệ thống: “…”

Không lâu sau, sư phụ lại nhặt về cho ta một sư muội.

Một tiểu cô nương gầy gò, ốm yếu, khuôn mặt nhỏ nhắn đen nhẻm, ăn cơm như hổ đói.

Ừm, ta là đại sư tỷ rồi.

Sư phụ nhặt trẻ con quen tay, năm ta mười bảy tuổi, sư môn đã mở rộng đến sáu người.

Sư phụ bắt đầu ho vào ban đêm, hắn giấu chúng ta, ban đầu chúng ta đều không biết.

Cho đến một hôm, khi hắn dạy chúng ta luyện kiếm, sắc mặt tái nhợt, vịn vào lan can đá nghỉ ngơi rất lâu, cuối cùng vẫn ngất xỉu.

Chúng ta đưa sư phụ đi khám bệnh, đại phu nói sư phụ trước kia bị thương, hao tổn nguyên khí, những năm gần đây lại lao lực quá độ, lo lắng quá nhiều.

Đại phu kê thuốc mạnh để kéo dài mạng sống cho sư phụ, nói sau này còn phải dùng thuốc để bồi bổ.

Nếu không bồi bổ tốt sẽ chết.

Ta sợ đến mức tay chân lạnh ngắt, đầu óc choáng váng.

Ta cần tiền.

Vừa mới nghĩ đến đây, hệ thống đột nhiên lên tiếng.

Nó nói: “Ký chủ, ngươi thiếu tiền thì đi tìm Ma tôn đi!”

Nó lại chiếu cảnh trực tiếp, Ma tôn đang nói chuyện với một cô nương.

Nữ tử kia có bảy phần giống ta, chắc hẳn là bạch nguyệt quang trong truyền thuyết.

Nữ tử bị thương vì cứu hắn, Ma tôn đang băng bó vết thương cho nàng ta.

Nữ tử: “Tôn thượng, vết thương nhỏ này không sao đâu.”

Ma tôn bề ngoài bình tĩnh, nhưng tai lại hơi đỏ, hắn dời mắt đi chỗ khác, giả vờ lạnh nhạt nói: “Tại sao lại liều mạng bảo vệ ta?”

Nữ tử: “Đây là điều thuộc hạ nên làm.”

Ma tôn mím môi, không nói gì.

Hệ thống: “Ngươi xem ngươi xem, hắn thích nữ tử này, nhưng nàng ta này chỉ coi hắn là chủ nhân, nếu ngươi nhân cơ hội chen chân vào…”

Ta: “Vậy thì ta đúng là đồ ngu ngốc.”

Nếu sư phụ mà biết ta vì hắn mà chạy đi làm thế thân cho người ta đùa giỡn, chắc chắn sẽ tức c.h.ế.t mất.

Vì vậy ta nắm chặt thanh kiếm nhỏ, nói với mấy đứa nhóc: “Chăm sóc sư phụ cho tốt, sư tỷ đi kiếm tiền đây.”

Ta là người có chút thiên phú tu hành.

Hơn nữa sát tâm của ta rất nặng, bình thường ở trước mặt sư phụ, ta đều che giấu rất kỹ.

Bởi vì sư phụ là người mềm lòng, chắc hẳn hắn sẽ không thích bộ dạng ta g.i.ế.c người không ghê tay.

Nhưng bây giờ hắn đang hôn mê, ta cứ g.i.ế.c bừa vậy.

Ta cầm kiếm của sư phụ, bắt đầu nhận việc g.i.ế.c yêu ma quỷ quái.

Ngôi làng gần đó có xác sống nửa đêm lang thang, dân làng góp tiền cho ta, ta nhận lấy tiền, xách kiếm leo lên núi, vung kiếm c.h.é.m xuống, thịt thối rụng đầy đất.

Ta vịn vào cây nôn thốc nôn tháo, nôn đến mức đầu đau như búa bổ.

Đợi đến khi ta có thể bình tĩnh đối mặt với cảnh tượng m.á.u me, thì tiền chữa bệnh cho sư phụ cũng đủ rồi.

Ta nhìn số tiền trong túi, tinh thần căng thẳng cũng thả lỏng, mặc kệ sau này thế nào, trước mắt coi như đã vượt qua cửa ải này.

Ta tắm rửa sạch sẽ, ngự kiếm bay về, nộp tiền thuốc men còn thiếu, gặp được sư phụ đang suy yếu.

Người tu tiên dung mạo không thay đổi, dáng vẻ của hắn so với lúc chúng ta mới gặp, không khác biệt là bao.

Hắn dựa vào gối, nhìn ta, hồi lâu sau mới khàn giọng nói: “Là ta đã liên lụy đến con.”

Ta đút thuốc cho hắn, nghe vậy “Ơ” một tiếng, bảo hắn đừng nói những lời vô ích này.

Hắn hỏi ta lấy tiền ở đâu ra, ta nói: “Người đừng quản, dù sao cũng không làm chuyện xấu hổ làm mất mặt người.”

Trở về Thái Tông môn, sư phụ trông có vẻ đã khỏe hơn, hắn vẫn gánh vác trách nhiệm chăm sóc chúng ta, giặt giũ nấu cơm, dạy chúng ta đọc sách luyện kiếm.

Nhưng ta phát hiện hắn đứng lâu một chút là sắc mặt tái nhợt, nhưng lại cố gắng không để chúng ta nhìn ra.

Ta vẫn phải ra ngoài kiếm tiền mua thuốc bổ cho hắn.

Ta lén xuống núi vài lần, danh tiếng càng lúc càng vang xa.

Ai cũng biết Thái Tông môn có một Đại sư tỷ tên Xuân Đào, ra giá rõ ràng, ra tay dứt khoát.

Ngay khi ta tưởng rằng sự nghiệp thợ săn tiền thưởng của mình sẽ thuận buồm xuôi gió, lại vô tình nhặt được Ma tôn bị mất trí nhớ.

Chuyện này cũng thật trùng hợp.