Ông Xã Không Thuần, Bà Xã Lưu Manh
Vì sự tình cấp bách cho nên Lam Thường Phúc cùng Dung Quế Hoa sau khi quyết định xong xuôi thì ngay lập tức lên đường để tránh sự tình quá muộn màng.
Lúc này đây Kim quốc sau một thời gian dài nội chiến giữa gia tộc hoàng hậu và hoàng thượng cuối cùng đã có hồi kết.
Hoàng hậu đã dùng thế lực và quyền lực của mình để ép hoàng thượng phải nhượng bộ ba thành trì của Kim quốc và rất nhiều cống phẩm để cứu thái tử ra .
Gia tộc Hiển phi cũng tham gia vào nội đấu lần này, bà ta công khai ủng hộ hoàng thượng, cuộc nội chiến kéo dài cuối cùng hoàng hậu vì muốn cứu nhi tử đã chấp nhận lui một bước.
Thái tử lần này thất bại thảm hại làm cho Kim quốc tổn hại rất nhiều, biết bao nhiêu binh lính hi sinh, chín vì thế ngôi vị thái tử phải bị phế, tuy nhiên được lui về để làm Vương gia không có binh quyền.
Tam hoàng tử được sắc phong lên làm thái tử, đây cũng là điều kiện mà Hiền Phi đưa ra để mời gia tộc giúp đỡ hoàng thượng.
Đối với gia tộc hoàng hậu tuy biết nếu đồng ý sẽ thiệt hại rất nhiều nhưng bọn họ cũng không còn cách nào khác.
Từ trước đến nay gia tộc hoàng hậu lớn mạnh như này đều do hoàng hậu cùng thái tử giúp đỡ nên chính vì thế bọn họ không thể khoanh tay đứng nhìn.
Bọn họ cũng tuyệt đối tin tưởng vào bản lĩnh của thái tử, Nam Mộ Dung là một người có tham vọng và nham hiểm chắc chắn sẽ không chấp nhận làm một Vương gia nhàn tản đâu.
Thôi thì trước mắt bọn họ sẽ lùi một bước để tiến ba bước vậy.
Thế là sau khi nhận được kết quả gia tộc Lưu thị liền đích thân sang Sở quốc để đưa Nam Mộ Dung trở về, giao cho người khác bọn họ không yên tâm.
Nếu trước đây thì bọn họ không sợ nhưng bây giờ thái tử trải qua một hồi giam cầm vết thương lớn nhỏ hiện bản thân mình e là cũng không thể bảo vệ nổi.
Lần này sang Kim quốc đưa cống phẩm hoàng thượng chỉ cho có gần ba mươi người lên đường để đưa người trở về.
Lưu hoàng hậu không tin tưởng vào hoàng hậu cũng như Hiền phi, hai người đấu đá với nhau bao nhiêu năm qua nên bà ta biết Hiền phi vẻ mặt bề ngoài hiền lành nhưng bên trong tâm địa lại xấu xa như thế nào.
Chắc chắn Hiền phi sẽ cho người đi ám sát nhi tử của bà, cho nên hoàng hậu không tiếc ngân lượng âm thầm thuê nguyên một đội sát thủ để đi theo bảo vệ an toàn tính mạng cho nhi tử.
Lần này Kim quốc bắt gà không được lại mất một nắm gạo, thiệt hại về người và của, bây giờ vì cứu người lại phải mất ba tòa thành trì, điều này khiến cho hoàng đế Kim quốc hậm hực không thôi.
Đối với bản thân ông ta là một người nhát gan, đối với trận chiến lần này ông lúc đầu không muốn đồng ý nhưng sau cùng lại bị thái tử thuyết phục cho nên ông ta mới quyết định làm theo nhưng ai ngờ.
Cho nên ông ta tức giận cũng là điều đương nhiên, bản thân ông ta cũng đã không thích thái tử và hoàng hậu.
Tuy Nam Mộ Dung là nhi tử ruột của ông ta nhưng vì quá tài giỏi, thế lực lại muốn lấn ướt ông ta, tuy ông ta là hoàng thượng nhưng trong triều cũng có không biết bao nhiêu người công khai đứng về phía nhi tử.
Điều đó khiến cho một người kiêu ngạo như ông ta làm sao có thể chấp nhận được, làm sao chấp nhận quyền lực của mình bị san sẻ trừ khi ông ta chết.
Lưu gia từ ngày Nam Mộ Dung lên làm thái tử, thái độ cũng hoàn toàn khác hẳn, công khai ủng hộ thái tử thì thôi lại còn muốn thách thức quyền uy của ông ta.
Lần này thì tốt rồi, tuy cũng tiếc ba tòa thành trì nhưng bù lại ông ta sẽ giành lại được quyền lực và địa vị, ông để nhi tử của Hiền phi lên thay là muốn khống chế hắn.
Nam Mộ Hiên so với Nam Mộ Dung thì dù sao cũng dễ bị khống chế hơn, ông sẽ thu hoàn toàn quyền lực về tay mình.
Tính từ ngày xuất phát thì Hoa quốc đến trước Kim quốc năm ngày.
Phu thê Lam Thường Phúc sau khi đến Sở quốc thì được an bài ở dịch quán cùng Lục Thượng Thư.
Vừa đến nơi hai phu thê đã trình hai bái thiếp, một bái thiếp nhập cung và một bái thiếp để ghé thăm Dương Vương phủ.
Sau khi Ngu Lão báo cáo lại mọi chuyện cho phu thê An Lâm thì Băng Nguyệt cũng không cảm thấy bất ngờ cho lắm.
Nàng đời trước đã học qua lớp tâm lý, đã nhìn thấy biết bao chuyện vô tình trên đời nên ngay từ lần đầu tiên giáp mặt nàng đã biết Lam Thường Phúc chẳng để thứ nữ như nàng vào mắt.
Đối với người như thế nàng chỉ cảm thấy buồn cho nguyên chủ mà thôi chứ bản thân nàng thì chẳng có cảm giác gì cả, gặp mặt cũng chỉ giống như người lạ không quen biết mà thôi.
An Lâm cũng cảm nhận được tình cảm của nàng và mẫu tộc không tốt, nhưng hỏi ra sợ nàng lại phiền lòng nên cũng không hỏi nhưng vẫn quay sang hỏi ý của nàng, mọi chuyện tùy nàng quyết định.
Hai người thừa biết mục đích Hoa quốc để cho Lam tướng quân sang đây để làm gì.