Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
Sau khi dùng mật khẩu cũ để vào ngôi nhà mà Lan Phương đang ở, Văn Thành bước vào nơi mà mỗi góc nhỏ đều lưu giữ những kỷ niệm của anh và cô. Không gian yên bình, tĩnh lặng như dần len lỏi vào tâm hồn anh, gợi nhớ lại những ngày tháng đã qua. Anh dừng lại một lúc, hít thở sâu bầu không khí quen thuộc, để những cảm xúc lắng đọng lại, rồi nhìn thấy Lan Phương đang chăm chút mấy chậu hoa.
Với sự nhẹ nhàng và thấu hiểu mà thời gian đã ban tặng, anh bước lại gần và hỏi: “Em vẫn chưa đổi mật khẩu à?”
Lan Phương quay lại, ánh mắt sáng lên như mặt trời sau cơn mưa, nụ cười hiện rõ sự vui mừng khi nhìn thấy Văn Thành.
“Em không thay, để khi nào anh đến có thể vào luôn, với lại chỉ mình anh biết mà không nhất thiết phải thay đổi,” cô trả lời dịu dàng nhưng đầy ẩn ý.
Văn Thành cầm vòi nước lên phụ cô, những giọt nước lấp lánh như những kỷ niệm vỡ òa trong anh.
“Em nói với Bính Tâm và Bính Quang nếu rảnh chủ nhật này ra đây đi,” anh đề nghị, lời nói nhẹ nhàng nhưng đầy sự quan tâm.
Lan Phương dừng tay, ngạc nhiên nhìn anh: “Anh có chuyện gì cần họ giúp sao?”
“Anh thì không có chuyện gì, nhưng chủ nhật chẳng phải có lễ hội mà ba người bạn Tâm, Hoàng, Minh tổ chức sao? Em hiểu ý anh chứ?” Văn Thành lắc đầu, nụ cười mơ hồ hiện trên gương mặt anh, như chứa đựng những suy tư sâu xa.
Gật đầu, Lan Phương kéo tay Văn Thành vào phòng khách.
“Y anh là em đưa họ ra rồi giới thiệu với ba người Tâm, Hoàng, Minh để họ làm quen nhau?” cô hỏi, có chút lo lắng.
“Đúng vậy, để kết giao với ba người đó, sau này họ sẽ có cơ hội thăng tiến nhanh hơn, dù sao ba người đó đều là những người có nền tảng vững chắc,” Văn Thành trả lời, ánh mắt nhìn xa xăm như thấy trước tương lai.
Lan Phương rót cho Văn Thành tách trà, hương trà thoang thoảng gợi nhớ về những buổi chiều yên bình bên nhau.
“Em hiểu rồi, em sẽ sắp xếp để mấy cậu ấy ra đây, còn về phía bên chỗ Ngọc Hoàng anh nói giúp em một tiếng nha,” cô nói, đầy sự tin tưởng.
Văn Thành mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhưng không kém phần cương nghị. “Không biết chừng Ngọc Hoàng sẽ nghe lời em nói hơn là anh đó.”
Lan Phương có chút bối rối, nhưng cô hiểu ý anh.
“Anh đến đây Gia Hân biết không?” cô chuyển chủ đề, cố giữ sự bình tĩnh.
“Cô ấy đang ở công ty, anh ở nhà một mình nhàm chán quá nên muốn đi đây đó cho khuây khỏa,” Văn Thành trả lời, như muốn xóa tan sự căng thẳng trong không khí.
“Thế còn bên phía bác của anh, anh tính sao? Bác ấy có dự tính việc gì cho anh không?” Lan Phương hỏi, giọng nói chứa đựng sự quan tâm chân thành.
Văn Thành thở dài, đôi mắt lộ rõ nỗi lo âu. “Anh với bác lúc này ít gặp nhau là tốt nhất, vì đang trong giai đoạn nhạy cảm.”
Lan Phương nhìn anh, ánh mắt chứa đựng sự thấu hiểu và đồng cảm: “Vậy còn anh, anh định khi nào cho Gia Hân biết sự thật?”
“Anh không biết mình phải nên làm gì nữa, anh không biết liệu Gia Hân có chấp nhận được chuyện hoang đường này không?” Văn Thành đáp, trong lòng đầy sự đấu tranh nội tâm.
“Em nghĩ Gia Hân sẽ chấp nhận thôi anh, có lẽ cô ấy thích anh vì trong anh có dáng dấp của bóng dáng Gia Hào năm xưa,” Lan Phương an ủi, ánh mắt dịu dàng và kiên định.
“Anh hi vọng vậy, mà giờ cứ thuận theo tự nhiên đi, khi nào cô ấy biết thì tự cô ấy biết, chứ giờ anh không có can đảm nói ra, với lại sự việc năm xưa còn rất mơ hồ, anh không thể tiết lộ thân phận của mình được,” Văn Thành thở dài, như trút bỏ một phần gánh nặng trong lòng.
“Em hiểu rồi, giờ anh ở lại ăn cơm với em nha, để em đi nấu?” Lan Phương đề nghị, giọng nói đầy hy vọng.
“Xin lỗi em nhiều, anh đã hứa với Gia Hân ăn cùng cô ấy rồi,” Văn Thành lắc đầu, nói đầy sự tiếc nuối.
Lan Phương cúi mặt, vẻ mặt có hơi đượm buồn.
“Em biết rồi, vậy anh ngồi chơi xíu rồi đi,” cô nói, giọng yếu ớt nhưng vẫn giữ được sự dịu dàng và yêu thương.
Văn Thành nhìn đồng hồ, nhận ra rằng sắp đến giờ tan làm của Gia Hân. Anh quay sang Lan Phương, ánh mắt chứa đựng sự luyến tiếc và trách nhiệm.
“Anh phải đi rồi, đến giờ đón Gia Hân rồi,” anh nói, giọng trầm và ấm áp.
Lan Phương gật đầu, nở nụ cười hiểu biết. “Anh đi đi, chúc hai người có một buổi tối vui vẻ. Khi nào rảnh, anh nhớ ghé qua nữa nhé.”
Văn Thành mỉm cười, bước ra cửa, lòng vẫn còn lưu luyến những kỷ niệm và tình cảm mà anh và Lan Phương từng chia sẻ. Khi xe anh lăn bánh, những suy tư về Gia Hân bắt đầu chiếm lĩnh tâm trí anh, làm tan biến dần những nỗi niềm vừa qua.
Trước cổng công ty, Gia Hân đã đứng đợi. Thấy anh đến, cô không giấu được niềm vui, chạy đến bên anh, nụ cười rạng rỡ trên môi.
“Anh đến đón em thật đúng lúc,” cô nói, giọng nói trong trẻo vang lên như một bản nhạc dịu dàng.
Văn Thành cười, đôi mắt anh ánh lên niềm hạnh phúc: “Anh nghĩ hôm nay chúng ta nên làm điều gì đó đặc biệt.”
Trên đường về, Gia Hân nảy ra một ý tưởng: “Anh, hay chúng ta ghé vào siêu thị mua chút đồ về nấu cơm nha?”
“Anh đã mua đầy đủ cả rồi. Lúc ở nhà rảnh, anh ra chợ mua chút đồ tươi,” Văn Thành trả lời, giọng nói của anh tràn đầy sự tự tin và chu đáo.
Gia Hân nhìn anh, ngạc nhiên và vui mừng: “Trước giờ em thường ít ăn ở nhà, nên chẳng chuẩn bị gì cả, cảm ơn anh.”
Khi về đến nhà, Gia Hân định vào bếp nấu cơm, nhưng Văn Thành nhẹ nhàng ngăn cô lại: “Em đi tắm rửa nghỉ chút đi, để anh nấu cho.”
Gia Hân nhìn anh, ánh mắt đầy sự biết ơn và yêu thương: “Anh có chắc là nấu được không?”
“Trước đây anh từng học chút ngón nghề nấu ăn từ Bính Minh, anh nấu cũng khá được mà. Em cứ yên tâm đi,”
Văn Thành mỉm cười, ánh mắt anh lấp lánh sự tự tin và yêu thương.
Gia Hân mỉm cười, rồi đi vào phòng tắm. Văn Thành bước vào bếp, chuẩn bị các nguyên liệu tươi ngon mà anh đã mua. Anh bắt đầu nấu ăn, từng động tác đều chuyên nghiệp và thành thạo, nhớ lại những bài học từ Bính Minh.
Hương thơm của các món ăn lan tỏa khắp nhà, tạo nên một bầu không khí ấm cúng và hạnh phúc.
Khi Gia Hân bước ra từ phòng tắm, cô cảm nhận được mùi thơm của các món ăn. Cô tiến lại gần bếp, nhìn thấy
Văn Thành đang chăm chú nấu ăn, cảm giác ấm áp và an lành bao trùm lấy cô.
“Anh giỏi thật đó,” Gia Hân nói, ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ.
“Chỉ cần em thích là được rồi,” Văn Thành đáp, đôi mắt anh sáng lên niềm hạnh phúc.
Khi Văn Thành dọn cơm ra bàn, Gia Hân không thể giấu nổi sự háo hức. Cô thử một miếng, đôi mắt sáng lên với niềm vui và sự ngạc nhiên.
“Ngon quá, anh nấu giỏi thật đấy!” cô reo lên, không thể ngừng khen ngợi.
Những món ăn vừa miệng, đậm đà và đầy hương vị khiến cô không thể cưỡng lại. Cô ăn liền ba bát cơm đầy, điều mà trước đây cô chưa từng làm. Văn Thành nhìn cô, nụ cười ấm áp hiện lên trên khuôn mặt.
“Anh rất vui khi thấy em ăn ngon miệng như vậy,” anh nói, giọng đầy sự hài lòng.
Sau bữa ăn, hai người cùng nhau dọn dẹp. Họ trò chuyện, cười đùa, và chia sẻ những kỷ niệm vui vẻ. Không khí trở nên ấm áp và thân thiết, từng phút giây trôi qua đều tràn ngập hạnh phúc.
Khi mọi thứ đã được dọn dẹp xong xuôi, họ ngồi cùng nhau ở phòng khách, tiếp tục những câu chuyện không dứt.
Văn Thành kể về những ngày tháng anh đã học nấu ăn với Bính Minh bên Mát-xcơ-va, và những tình bạn của ba người họ. Gia Hân lắng nghe, đôi mắt cô ánh lên sự đồng cảm và yêu thương.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, đến lúc đi ngủ. Gia Hân nhìn Văn Thành, đôi mắt chứa đựng sự ấm áp và hy vọng.
“Anh vào phòng em ngủ nhé?” cô đề nghị, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chân thành.
Văn Thành có chút lưỡng lự, anh nhìn Gia Hân, ánh mắt đầy suy tư.
“Anh… anh không biết có nên không,” anh nói, trong lòng đầy sự đấu tranh nội tâm.
Gia Hân bước lại gần anh, đặt tay lên vai anh: “Chẳng phải lúc trước anh hứa rồi sao?”
Văn Thành nhìn vào mắt cô, cảm nhận được sự chân thành và tình cảm trong đó. Anh thở dài, rồi mỉm cười.
“Được rồi, dù sao thì cũng nên làm những gì cần làm.”
Gia Hân gật đầu, nụ cười rạng rỡ trên môi: “Nên làm cái gì, chúng ta chỉ ngủ thôi đó.”
Đêm đó, trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng thở đều đều của họ, Văn Thành và Gia Hân năm bên nhau, nhưng chẳng ai trong họ có thể chợp mắt. Ánh trăng len lỏi qua rèm cửa, chiếu vào gương mặt họ, tạo nên một khung cảnh tĩnh lặng nhưng không kém phần cảm xúc.
Văn Thành nằm đó, mắt mở to, lắng nghe tiếng thở của Gia Hân, cảm nhận được sự gần gũi nhưng cũng trống trải lạ lùng. Cảm giác như có một bức tường vô hình ngăn cách họ, khiến anh không thể thốt lên lời nào. Trong lòng anh, những suy nghĩ mâu thuẫn và lo âu cứ liên tục quay cuồng.
Bên cạnh anh, Gia Hân cũng nằm lặng yên, nhưng trong lòng đầy những cảm xúc lẫn lộn. Cô biết rằng mình cần phải làm gì đó để xóa tan sự trống trải này. Với tất cả can đảm, cô quay người lại, nhẹ nhàng ôm lấy Văn Thành.
Hành động của cô khiến anh có chút bối rối, tim anh đập nhanh hơn, nhưng anh không đẩy cô ra.
Văn Thành cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Gia Hân, sự mềm mại và dịu dàng của cô khiến anh thấy lòng mình như dịu lại. Anh nắm lấy tay cô, kéo cô vào lòng, như muốn bảo vệ và che chở cho cô khỏi mọi nỗi lo âu.
Cứ như vậy, họ năm bên nhau, cảm nhận sự bình yên và an lành trong vòng tay của đối phương. Họ không cần nói gì, chỉ cần cảm nhận sự hiện diện của nhau, để những nỗi niềm tan biến dần trong giấc ngủ. Đêm đó, họ bình yên ngủ đến sáng, trong vòng tay ấm áp và yêu thương của nhau, một tình yêu chân thành và sâu sắc mà không cần phải diễn đạt bằng lời.
Sáng hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên len lỏi qua tấm rèm, Văn Thành tỉnh dậy trước. Anh cảm nhận được sự nặng trĩu trên cánh tay mình, nơi Gia Hân đang tựa đầu. Mặc dù cánh tay có chút tê đi, nhưng cảm giác ấy không làm anh phiền lòng. Ngược lại, anh cảm thấy trái tim mình tràn đầy một niềm hạnh phúc lặng lẽ.
Anh ngắm nhìn khuôn mặt thanh tú của Gia Hân, đôi mi dài khẽ động đậy như thể đang mơ về một điều gì đó đẹp đẽ. Trong khoảnh khắc ấy, anh nhận ra tình cảm dành cho cô không chỉ là sự yêu mến, mà còn là sự trân trọng và khao khát bảo vệ.
Với tất cả sự dịu dàng, Văn Thành cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má Gia Hân, cảm nhận làn da mịn màng của cô dưới đôi môi mình. Hành động này không chỉ là một biểu hiện của tình yêu, mà còn là sự hứa hẹn thầm lặng của anh dành cho cô.
Anh từ từ thu cánh tay lại, cố gắng không làm cô tỉnh giấc. Khi cô xoay người, anh khẽ đắp chăn lại, bao bọc cô trong sự ấm áp. Rồi anh lặng lẽ rời khỏi phòng, bước vào bếp để chuẩn bị bữa sáng.
Trong căn bếp yên tĩnh, Văn Thành bắt đầu công việc của mình. Những động tác của anh chậm rãi, nhưng đầy quyết tâm và sự chăm chút. Anh chọn những nguyên liệu tươi ngon nhất mà anh đã mua hôm qua, nhớ lại những bài học nấu ăn từ Bính Minh.
Khi hương thơm của các món ăn bắt đầu lan tỏa khắp gian bếp, Văn Thành cảm thấy một sự yên bình và an lành ngập tràn trong lòng. Anh biết rằng mỗi bữa ăn, mỗi hành động nhỏ bé này đều là một phần của lời hứa mà anh tự nguyện dành cho Gia Hân.
Những suy nghĩ về tương lai, về sự gắn bó và trách nhiệm, về niềm vui và khó khăn cùng chia sẻ, tất cả hòa quyện trong tâm trí anh. Và trong khoảnh khắc ấy, Văn Thành hiểu rằng tình yêu chân thành không chỉ là những lời nói ngọt ngào, mà còn là sự hiện diện, sự chăm sóc và sự hy sinh lặng thầm mỗi ngày. Anh tự nhủ rằng sẽ luôn cố gắng làm cho cuộc sống của Gia Hân thêm phần tươi đẹp và hạnh phúc, bằng chính những hành động giản dị nhưng tràn đầy ý nghĩa như thế này.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, những ngày tháng trôi qua như dòng sông lặng lẽ. Hôm nay là một ngày chủ nhật yên bình, bầu trời trong xanh như mang lại hy vọng mới cho tất cả mọi người. Văn Thành, ngồi đối diện Gia Hân trong bữa sáng, trầm ngâm nhìn cô. Sự dịu dàng và vẻ đẹp của cô làm anh thấy lòng mình lắng dịu.
“Ăn xong mình qua nhà Lan Phương nhé em?” anh mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt ánh lên niềm vui lẫn lo lắng không nói thành lời.
Gia Hân, với nét mặt dịu dàng, khẽ gật đầu, giọng cô trong trẻo vang lên: “Cô ấy mời mình à?”
Văn Thành lắc đầu, giọng anh trầm ấm nhưng chứa đựng sự mong chờ: “Không phải, anh muốn em qua để gặp hai người. Một người em đã biết, đó là Bính Tâm, người bạn thuở nhỏ của anh. Người còn lại là Bính Quang, cậu ấy vừa đến từ xa.”
Anh nhìn vào mắt Gia Hân, như muốn tìm kiếm sự đồng thuận: “Anh hy vọng em có thể giới thiệu hai người đó với ba người bạn Tâm, Hoàng, Minh. Họ đều là những người tài giỏi, nhưng thiếu một nền tảng vững chắc, mà
Tâm, Hoàng, Minh lại có thừa.”
Gia Hân gật đầu, ánh mắt cô tỏa ra sự thấu hiểu: “Em hiểu rồi, anh muốn nhờ Tâm, Hoàng, Minh giúp đỡ họ nhân dịp tham gia lễ hội thể thao điện tử đúng không?”
Văn Thành mỉm cười, sự hài lòng hiện rõ trên khuôn mặt: “Giúp đỡ thì hơi quá, anh chỉ muốn cho họ cơ hội phát triển bản thân.”
Gia Hân ra hiệu đồng ý: “Không thành vấn đề.”
Sau bữa sáng, Văn Thành chở Gia Hân đến nhà Lan Phương. Con đường dần tới nhà Lan Phương rợp bóng cây xanh, không khí trong lành làm lòng người cảm thấy thư thái. Khi họ đến nơi và nhấn chuông, Bính Tâm vui vẻ mở cửa, gương mặt cậu rạng rỡ như ánh nắng ban mai: “Chào anh chị, mời anh chị vào nhà.”
Bên trong, Gia Hân và Văn Thành thấy Bính Quang và Lan Phương đang đợi. Văn Thành bước tới, chào hỏi:
“Chào Lan Phương, chào Quang,” rồi quay sang Gia Hân, giới thiệu: “Đây là Bính Quang, chuyên gia trong lĩnh vực hacking.”
Gia Hân chìa tay bắt tay Bính Quang, nụ cười nở trên môi: “Chào em, chị là Gia Hân.”
Bính Quang, với ánh mắt lạnh lùng của một người sống nhiều trong thế giới ảo, thờ ơ đáp lại: “Chào chị.”
Gia Hân cảm thấy sự xa cách từ Bính Quang, nhưng không để lộ sự khó chịu. Lan Phương, hiểu rõ tình cảnh, vội vàng giải thích: “Cậu ấy ít giao tiếp xã hội nên có phần cộc lốc.”
Gia Hân mỉm cười thông cảm: “Không sao, mọi người ngồi xuống đi. Trần Tâm, Ngọc Hoàng, Bính Minh chắc sắp đến rồi, chúng ta đợi họ đến rồi bàn chuyện tiếp theo.”
Họ ngồi nói chuyện một lúc, trò chuyện xoay quanh những kỷ niệm cũ và những dự định mới. Tiếng cười và lời nói râm ran trong phòng khách, tạo nên một bầu không khí ấm áp và gần gũi. Bất chợt, chuông cửa reo lên, báo hiệu sự xuất hiện của những vị khách khác.
Văn Thành đứng dậy, bước ra mở cửa. Trần Tâm, với sự nhanh nhẹn và hoạt bát, bước vào trước, chào hỏi Văn Thành một cách thân thiện: “Chào anh, mọi người đông đủ ở trong chứ?”
Ngọc Hoàng và Bính Minh cũng theo sau, cùng với những lời chào hỏi và nụ cười ấm áp. Khi họ vào bên trong, ánh mắt của cả ba chạm phải hai gương mặt lạ, nhưng trạc tuổi họ, ngồi trong phòng khách. Lan Phương đứng dậy, với vẻ mặt rạng rỡ, chuẩn bị giới thiệu.
“Chào các cậu, đây là Bính Quang và Bính Tâm,” cô nói, nụ cười không rời khỏi môi. “Bính Quang là một chuyên gia trong lĩnh vực hacking, còn Bính Tâm là bạn thân của Văn Thành.”
Trần Tâm, với tính cách sôi nổi, nhanh chóng tỏ ra thích thứ: “ÔỔ, có người cùng tên Tâm với mình à? Thật là trùng hợp!”
Bính Minh, với vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt, xen vào: “Hai người cùng họ Bính à? Thật là kỳ lạ, sao lại trùng hợp vậy?”
Bính Tâm mỉm cười, giải thích: “Họ của tôi là Nguyễn Bính, ở Nghệ An. Không biết họ của cậu cũng phải là họ
Nguyễn Bính phải không?”
Nghe vậy Ngọc Hoàng vội xua tay nói: “Bính trong Bính Minh chỉ là tên đệm thôi,” rồi anh quay qua hỏi: “Chúng ta cũng chuẩn bị lên đường thôi nhỉ?”
Văn Thành nhìn Ngọc Hoàng gật đầu, cảm thấy hài lòng vì sự thân thiện và cởi mở. Anh nói: “Hôm nay chúng ta có mặt đông đủ, là một dịp tốt để cùng nhau thảo luận về lễ hội thể thao điện tử sắp tới. Tâm, Hoàng, Minh, các bạn sẽ giúp đỡ Bính Quang và Bính Tâm trong việc này, được không?”
Trần Tâm gật đầu, ánh mắt anh sáng lên với niềm hứng khởi: “Dĩ nhiên rồi, chúng tôi sẵn lòng giúp đỡ.”
Khi đi đến Trung tâm Hội nghị Quốc gia, không khí trong xe tràn ngập sự hào hứng và phấn khích. Mọi người thảo luận rất sôi nổi về các kế hoạch và chiến lược cho sự kiện thể thao điện tử sắp tới. Trần Tâm, với sự nhiệt huyết của mình, không ngừng chia sẻ những ý tưởng sáng tạo, trong khi Ngọc Hoàng và Bính Minh lắng nghe và góp ý, tạo nên một cuộc trò chuyện sôi động và đầy hứng khởi.
Khi xe dừng lại trước cổng trung tâm, mọi người không khỏi choáng ngợp trước sự hoành tráng của nơi tổ chức sự kiện. Trung tâm Hội nghị Quốc gia hiện lên với kiến trúc hiện đại và không gian rộng lớn, đủ để chứa hàng ngàn người tham dự. Những băng rôn, biến hiệu và ánh sáng trang trí tạo nên một bầu không khí sôi động và chuyên nghiệp.
Bước vào bên trong, nhóm của Văn Thành cảm nhận ngay sự tâm huyết của ba người bạn, Trần Tâm, Ngọc Hoàng, và Bính Minh, qua cách họ tổ chức và sắp xếp mọi thứ. Các khu vực thi đấu được bố trí khoa học, trang thiết bị hiện đại, màn hình lớn chiếu trực tiếp các trận đấu, và những gian hàng trưng bày sản phẩm công nghệ tiên tiến.
Trần Tâm dẫn đầu, hướng dẫn mọi người đi tham quan khu vực. Anh không giấu nổi niềm tự hào khi giới thiệu về từng chi tiết, từng phần việc mà anh và đồng đội đã dày công chuẩn bị.
“Bọn tớ đã làm việc suốt mấy tháng trời để đảm bảo mọi thứ diễn ra suôn sẻ,” anh nói, ánh mắt lấp lánh niềm vui và sự kiên trì.
Ngọc Hoàng, với phong thái điềm đạm, chia sẻ thêm: “Mỗi chi tiết nhỏ đều được chúng tớ chăm chút cẩn thận.
Chúng tớ muốn đảm bảo rằng đây sẽ là một sự kiện đáng nhớ cho tất cả mọi người tham dự.”
Bính Minh cũng không kém phần nhiệt huyết, anh chỉ vào một khu vực trưng bày các sản phẩm công nghệ: “Đây là nơi chúng tớ sẽ giới thiệu những sản phẩm mới nhất, và còn có cả những buổi thảo luận chuyên sâu với các chuyên gia hàng đầu trong ngành.”
Lan Phương, Bính Quang và Bính Tâm nhìn quanh, cảm nhận rõ ràng sự tận tụy và tâm huyết của ba người bạn.
Lan Phương mỉm cười, nói với Văn Thành: “Thật sự ấn tượng. Họ đã bỏ rất nhiều công sức cho sự kiện này.”
Văn Thành gật đầu, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm. Anh biết rằng với sự chuẩn bị kỹ lưỡng và nhiệt huyết của
Trần Tâm, Ngọc Hoàng, và Bính Minh, sự kiện sẽ diễn ra thành công và mang lại nhiều trải nghiệm đáng nhớ cho tất cả mọi người.
Trước khi rời khỏi khu vực tham quan, Trần Tâm quay lại với nụ cười rạng rỡ: “Cảm ơn mọi người đã đến và ủng hộ.
Chúng ta sẽ cùng nhau tạo nên một sự kiện tuyệt vời.”
Khi vào khu vực thi đấu, nhóm của Văn Thành được dẫn đến khu vực ngồi dành riêng cho VIP. Chỗ ngồi của họ nằm ở vị trí trung tâm, có tầm nhìn bao quát toàn bộ sân khấu và màn hình lớn. Không khí trong khán phòng trở nên sôi động khi ánh sáng bắt đầu tắt dần, chỉ còn lại những ánh đèn rực rỡ chiếu sáng sân khấu.
Lễ hội chính thức bắt đầu, màn hình lớn hiện lên logo của bộ môn trò chơi Liên minh Huyền Thoại. Những âm thanh sôi động và tiếng reo hò của khán giả càng làm tăng thêm sự phấn khích. Lan Phương, Bính Quang, và
Bính Tâm chăm chú theo dõi, ánh mắt không rời khỏi màn hình.
Trận đấu mở màn giữa hai đội tuyển hàng đầu bắt đầu. Đội A và đội B đều nối tiếng với kỹ năng điêu luyện và chiến thuật thông minh. Mỗi đội gồm năm thành viên, với các vị trí chính là Đường Trên, Rừng, Đường Giữa, Xạ Thủ, và Hỗ Trợ.
Ngay từ những phút đầu, trận đấu đã diễn ra căng thẳng và kịch tính. Đội A chọn lối chơi tấn công mạnh mẽ, liên tục áp đảo đối phương bằng những pha gank bất ngờ và các đợt tấn công phối hợp nhịp nhàng. Những cú skill hoàn hảo và các pha combo chết người làm khán giả phải thốt lên kinh ngạc. Đường Giữa của đội A với vị tướng
Yasuo, di chuyển nhanh nhẹn và tung ra những cú chém sắc bén, hạ gục đối thủ một cách đẹp mắt.
Đội B, không chịu thua kém, cũng có những phản công quyết liệt. Với chiến thuật phòng thủ chặt chẽ và tấn công phản công, họ dần dần lấy lại thế trận. Đường Dưới của đội B với vị tướng Ezreal, phối hợp cùng Hỗ Trợ Thesh, thực hiện những pha kéo và né tránh ngoạn mục, khiến đội A phải dè chừng.
Trận đấu tiến vào giai đoạn giữa, hai đội liên tục giao tranh ở các mục tiêu lớn như Rồng và Baron. Từng pha com-bat diễn ra khốc liệt, mỗi bên đều phải tính toán kỹ lưỡng từng bước đi. Khán giả hồi hộp dõi theo từng giây, mỗi pha xử lý tinh tế của các tuyển thủ đều được hoan hô nhiệt liệt.
Cuối cùng, sau một pha giao tranh tổng ở khu vực Baron, đội A bất ngờ có được lợi thế khi tiêu diệt được ba thành viên chủ chốt của đội B. Họ nhanh chóng tận dụng cơ hội, tiến thăng vào nhà chính của đối thủ. Với sự phối hợp hoàn hảo và sức mạnh vượt trội, đội A phá hủy các trụ bảo vệ và giành chiến thắng trong tiếng reo hò vang dội của khán giả.
Lan Phương, Bính Quang và Bính Tâm đều không giấu nối sự ngạc nhiên và phấn khích. Văn Thành nhìn họ, mỉm cười, nhận thấy sự say mê và lòng ngưỡng mộ trong ánh mắt của họ.
Sau khi sự kiện ngày khai mạc kết thúc, Trần Tâm, Ngọc Hoàng, và Bính Minh quyết định đưa mọi người về thăm công ty của họ. Trên đường đi, không khí trong xe vẫn tràn đầy sự phấn khích từ những trận đấu sôi động và những trải nghiệm tuyệt vời mà họ vừa trải qua.
Khi xe dừng lại trước tòa nhà hiện đại của công ty, mọi người bước vào với cảm giác choáng ngợp trước sự rộng lớn và kiến trúc ấn tượng. Công ty toát lên vẻ hiện đại và công nghệ cao, từ kiến trúc bên ngoài cho đến không gian bên trong.
Trần Tâm dẫn đầu, mở cửa và mời mọi người vào. Bên trong công ty, ánh sáng rực rỡ và không gian rộng mở, được trang trí bởi các mô hình các vị tướng trong các trò chơi thể thao điện tử nổi tiếng. Từng chi tiết đều được chăm chút kỹ lưỡng, tạo nên một không gian đậm chất công nghệ và sáng tạo.
Lan Phương nhìn quanh, không giấu nổi sự ngưỡng mộ: “Thật tuyệt vời, các cậu đã đầu tư rất nhiều cho công ty này.”
Ngọc Hoàng mỉm cười, đáp: “Chúng tớ luôn tin rằng môi trường làm việc phải kích thích sự sáng tạo và đam mê của mọi người.
Bính Quang, lần đầu tiên bước vào một công ty công nghệ hiện đại như vậy, tỏ ra vô cùng thích thú. Ánh mắt cậu không ngừng dõi theo những cỗ máy tính với cấu hình mạnh mẽ, những màn hình lớn hiển thị đồ họa sắc nét và những thiết bị công nghệ tiên tiến.
“Thật không thể tin được!” Bính Quang thốt lên, giọng nói đầy phấn khích. “Đây là lần đầu tiên tôi thấy được những cỗ máy tính mạnh mẽ như thế này.”
Bính Tâm cũng không khỏi ngạc nhiên: “Đúng là một nơi lý tưởng cho những người yêu công nghệ.”
Trấn Tm dn mi ngời đi thm quản từng khu vực trong cg ty, từ phòng nghiên cứu và phát triển, phòng thiết kế đến phòng làm việc của các nhân viên. Ở mỗi khu vực, anh đều giới thiệu chi tiết về công việc và công nghệ mà họ đang sử dụng.
“Chúng tớ luôn cập nhật những công nghệ mới nhất để đảm bảo rằng các sản phẩm của chúng tôi luôn tiên tiến và đáp ứng được nhu cầu của thị trường,” Trần Tâm giải thích.
Ngọc Hoàng thêm vào: “Chúng tớ cũng tạo điều kiện tốt nhất để nhân viên có thể phát huy hết khả năng sáng tạo của mình.”
Bính Minh, với niềm tự hào, nói: “Chúng tớ hy vọng răng mọi người sẽ cảm thấy thoải mái và có cảm hứng làm việc khi đến đây.”
Sau khi tham quan xong công ty, Trần Tâm đứng giữa mọi người, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt. Anh vỗ tay và nói: “Để chúc mừng cho sự kiện khai mạc thành công ngoài mong đợi, tớ quyết định mở một bữa tiệc tại một nhà hàng. Mọi người có đồng ý không?”
Cả nhóm đồng thanh vui vẻ: “Đồng Ý!”
Trần Tâm nhanh chóng rút điện thoại, gọi đến một nhà hàng sang trọng mà anh thường lui tới. Sau vài lời trao đổi, anh mỉm cười hài lòng và thông báo: “Nhà hàng đã sẵn sàng phục vụ chúng ta. Họ đã chuẩn bị một phòng riêng để đảm bảo chúng ta có không gian thoải mái nhất.”
Khi mọi người chuẩn bị rời công ty, Bính Quang vẫn đang say mê với những cỗ máy tính, ánh mắt dán chặt vào màn hình. Lan Phương phải giục mãi, cậu mới chịu rời đi. “Thôi nào, Quang, đến lúc tận hưởng rồi,” cô nói, kéo tay cậu một cách quyết đoán.
Họ lên xe và hướng về nhà hàng. Khi đến nơi, một không gian sang trọng hiện ra trước mắt. Nhân viên nhà hàng tiếp đón họ một cách nồng hậu, dẫn họ đến phòng riêng được chuẩn bị chu đáo. Ánh đèn ấm áp, bàn tiệc được bày biện tinh tế, tạo nên một không khí ấm cúng và thoải mái.
Trần Tâm, với nụ cười hào hứng, đứng lên và đề xuất: “Hôm nay, để ăn mừng, mọi người phải uống bia hết!”
Gia Hân bật cười: “Cậu đúng là biết cách tạo không khí đấy, Tâm.”
Ngọc Hoàng gật đầu đồng tình: “Một ý kiến hay. Chúng ta đã có một ngày tuyệt vời, giờ là lúc để thư giãn và tận hưởng.”
Bính Minh thêm vào: “Đúng vậy, chúng ta cần kỷ niệm ngày hôm nay một cách xứng đáng.”
Những chai bia được mang ra, tiếng ly chạm nhau vang lên trong tiếng cười nói rộn ràng. Mọi người nâng ly, cảm nhận sự gắn kết và tình bạn thân thiết. Bữa tiệc diễn ra trong không khí vui vẻ, mọi người cùng nhau trò chuyện, chia sẻ những kỷ niệm và ước mơ.
Bính Quang, dù ban đầu có chút lúng túng, nhưng dần dần cũng hòa mình vào cuộc vui, nụ cười nở trên môi. Cậu cảm nhận được sự ấm áp và chân thành từ những người bạn mới.
Lan Phương nhìn quanh, thấy sự hài lòng và niềm vui trong mắt mọi người. Cô biết rằng đây mới chỉ là khởi đầu, và còn rất nhiều điều thú vị đang chờ đón họ phía trước.
Trong không khí rộn ràng của bữa tiệc, những lời chúc tụng và tiếng cười không ngớt, mọi người đều cảm nhận được một điều: họ không chỉ là những người bạn, mà còn là những người đồng hành trên con đường chinh phục những thử thách mới.