Quán Cơm Tỳ Hưu, Chỉ Có Vào Không Có Ra
Đau đầu quá, đau như muốn nứt ra.
Tô Đình hai tay ôm lấy đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, chầm chậm ngồi dây.
Nhìn gam màu trắng cùng cách bài trí, Tô Đình biết đây là bệnh viện.
Nhưng… tại sao cô lại ở đây?
Vừa nghĩ, cơn đau liền kéo đến. Đau đến mức nước mắt không nhịn được chảy ra.
Không đúng! Thật sự là do đau mà khóc sao?
Càng ngày, nước mắt rơi càng nhiều, trái tim cũng theo đó mà đau đớn, hít thở không thông.
Giống như… mất đi cái gì đó rất quan trọng vậy.
“Đình Đình, cậu tỉnh rồi sao???”
Một giọng nói chứa đựng sự vui mừng không giấu được, kèm theo đó là một cơ thể ấm áp mềm mại.
Tô Đình ngơ ngẩn, cô… đang được ôm sao?
Khoan đã, giọng nói này….
“Sơ Lạc?”
Không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng, Tô Đình liền bị giọng nói khàn đặc của mình dọa cho mất hồn.”Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, cậu có biết tớ lo lắng cho cậu như thế nào
không? Huhuhu cuối cùng cũng tỉnh lại rồi.” ( 7 )
Cô gái đang ôm cô có một gương mặt phúng phính đáng yêu, lúc cô gái chạm
vào cô, cô liền nghe được tiếng lòng của cô ấy: [Đình Đình tỉnh rồi, thật may quá, cậu ấy mà còn không tỉnh thì đám người kia không biết sẽ làm đến mức nào nữa.] (1)
Đám người kia?
Tô Đình chớp mắt, cô chắc chắn vừa rồi, Sơ Lạc không hề nói ra tiếng, vậy những gì cô nghe được… là tiếng lòng thật sao?
Cô… thật sự đọc được nội tâm của người khác?
Nhìn thấy Tô Đình vẫn còn ngây người, gương mặt mỹ miều nhợt nhạt ốm yếu, Sơ Lạc liền đau lòng: “Đình Đình của tớ, không sao cả, cậu sẽ sớm khỏe lại thôi, Thường Đình đang chờ cậu quay lại đó.”
Tô Đình dần nhớ ra mọi thứ.
Cô là cô nhi, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng ở chùa, sau đó lớn hơn thì xuống núi ở với một người bà có quen biết với trụ trì, bà mất, cô tự thân bươn chải bằng nghề may sườn xám, dần dần dành dụm được chút ít, mở ra Thường Đình, nhận được sự yêu thích từ mọi người, cũng coi như là mua may bán đắt. Cô gái đang đỏ mắt nhìn cô này chính là người bạn thân nhất của cô, Sơ Lạc, Thường Đình cũng có công sức của cô ấy,
Vậy, tại sao cô lại ở đây? Cô bị bệnh gì sao?
Dường như hiểu được thắc mắc của Tô Đình, Sơ Lạc vừa rót cho cô cốc nước, vừa nói: “Cậu đã hôn mê hai tháng rồi, bác sĩ nói là cơ thể cậu bị suy nhược, không có bệnh gì nặng nhưng vẫn không hiểu tại sao lại mãi không tỉnh”[Cũng may cậu ấy đã tỉnh, không thì mọi công sức dành cho Thường Đình của cậu ấy sẽ bị những người kia đạp đổ hết mất.]
Khi đưa ly nước, bàn tay hai người lại chạm nhau, Tô Đình lại nghe được tiếng lòng của Sơ Lạc.
Cô không dấu vết rụt tay lại, không muốn tùy tiện đi đọc nội tâm của người khác, vừa uống nước cho nhuận họng, vừa suy nghĩ xem đám người trong lời Sơ Lạc nói là ai.
Sự đau đớn đã dần phai mờ đi, trái tim cũng không còn nhói đau nữa, nhưng không hiểu tại sao cô lại cảm thấy hốt hoảng.
“Cậu ngồi đây nghỉ ngơi đi, tớ đi mua thức ăn”
Sơ Lạc vui vẻ đắp chăn cho cô, lại tung tay đi ra ngoài.
Cảm giác hốt hoảng qua đi, Tô Đình lấy lại tinh thần, vội nói với người sắp ra khỏi cửa kia: “Lạc Lạc, điện thoại… cậu đưa mình điện thoại được không?”
Sơ Lạc khựng lại, hình như không muốn đưa điện thoại cho cô lắm, nhưng nhìn đôi mắt trong suốt kia, cuối cùng cũng chịu thua: “Này, tớ đã sạc pin đầy đủ rồi, cậu dù có thấy cái gì thì cũng đừng để ý, việc quan trọng bây giờ là sức khỏe của cậu, nhớ chưa?”
Dù biết với tính tình Tô Đình, cô sẽ không sao, nhưng vẫn lo lắng căn dặn, chịu thôi, ai bảo là bạn thân bảo bối của Sơ Lạc này chứ.
Tô Đình nhìn vẻ mặt lo lắng không thôi của Sơ Lạc, mỉm cười khẽ nhéo má cô ấy: “Cảm ơn cậu.”
Nhìn nụ cười trong sáng kia, Sơ Lạc không thể không đỏ mặt, thầm mắng một câu họa thủy rồi chạy đi.Bật điện thoại lên, nhìn ngày tháng trên đó, cảm giác hốt hoảng không đúng lắm lại xuất hiện.
Hít thở thật sâu, Tô Đình lên mạng gõ ‘Thường Đình.
Hình như Thường Đình gặp chuyện, Sơ Lạc không nói, cô chỉ có thể tự tìm hiểu trước.
Rất nhanh, rất nhiều bài viết về Thường Đình hiện ra, Tô Đình bấm vào đầu đề đầu tiên.
Nhìn hai chữ ‘ăn cắp ý tưởng’, Tô Đình hít thở chậm lại.