Quyền Lực Tuyệt Đối

Rate this post

Đổng Tây dùng đầu bút chì để vẽ, nhưng đầu bút cứ mãi dừng cách trang giấy 0.5 cm không hạ bút.

Bên ngoài cửa sổ có gió, từ từ thổi qua, hất tung góc giấy, tạo thành tiếng sột soạt cũng át đi tiếng cọ xát của ngòi bút và giấy vẽ. Hai giờ ba mươi phút chiều, tiết trời âm u, trong phòng vẽ sáng đèn, hơn mười học sinh ngồi xếp thành vòng tròn, không một ai lên tiếng.

Ở vị trí chính giữa, người mẫu ôm đầu ngồi, trên thân khoác một mảnh lụa trắng, nửa tấm lưng bóng loáng phía sau lộ ra ngoài, bị hơn chục cặp mắt nhìn chăm chú cũng bị người ta từng nét phác hoạ lại trên trang giấy, mà Đổng Tây lại chỉ ngồi ngây ra nhìn không chớp mắt vào bảng vẽ của mình.

Nhìn tác phẩm mà cô đã hoàn thành từ cách đây mười phút.

Nữ sinh bên cạnh đặt một quyển sách bìa cứng lên đầu gối cô, nhẹ giọng nói: “Đổng Tây, đây là album ảnh của tuần lễ nghệ thuật, tổng cộng có 100 bản. Chương học trưởng kêu mình đưa cho cậu một cuốn. Cậu nhận lấy đi.”

Sau đó tầm mắt chuyển lên bức tranh của cô: “Í, lưng của người mẫu này sao lại…”

Đổng Tây cất tranh đi, tiếng chuông hết tiết cũng cùng lúc vang lên, cô gấp bản phác hoạ làm hai, kẹp vào trong album ảnh. Mọi người xung quanh tốp ba tốp năm thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan học, cô khoác cặp lên vai, tay ôm lấy quyển album, là người đầu tiên rời khỏi phòng vẽ tranh.

Đối diện với toà nhà nghệ thuật là bảng quảng cáo của trường, trên đó dán chi chít đủ loại poster của các buổi biểu diễn nghệ thuật khác nhau. Ở vị trí chính giữa xuất hiện một tấm áp phích mới nhất, đó là buổi lễ kỷ niệm thành lập mười năm của một tạp chí nào đó được tổ chức tại Chiêu Hoa Quán vào tối nay.

Với tư cách là người mẫu chính, Long Thất nghiễm nhiên trở thành người chiếm vị trí lớn nhất ở trên tấm poster.

“Đổng Tây.”

Có người gọi cô, lực chú ý của Đổng Tây từ trên bảng quảng cáo chuyển về phía sau lưng. Lâm Hội từ cửa chính của toà nghệ thuật đi ra: “Vừa hết tiết mình đã gọi cậu lại nhưng cậu đi nhanh quá.”

“Mình không nghe thấy.”

Đáp xong, tầm nhìn của Đổng Tây dừng ở trên chiếc túi xách của Lâm Hội, nhìn thấy một chuỗi móc khóa gỗ được treo một cách đường hoàng. Lâm Hội nương theo ánh mắt cô, nhìn xuống túi của mình, mỉm cười: “Thất tặng đấy.”

“Nghe nói cô ấy cũng tặng cậu một chuỗi. Của cậu vẫn còn chứ?” Lâm Hội hỏi như thế.

Đổng Tây đáp: “Mất rồi. Không còn nữa.”

Rồi nhàn nhạt bổ sung: “Mất ở trong ký túc xá.”

“Dạo này ở trong ký túc xá thường hay bị trộm mấy thứ nhỏ nhặt như vậy lắm, kem dưỡng ẩm và tai nghe của mình cũng không biết bị lấy mất từ lúc nào rồi.” Lâm Hội đưa mắt nhìn quanh, tiếp tục nói: “Cẩn thận một chút. Mình cảm thấy có người tay chân không được sạch sẽ.”

Đổng Tây không đáp lời, lúc chuẩn bị rời đi thì lại nghe Lâm Hội nói: “La Hân có gửi tin nhắn cho cậu không?”

Cô hơi dừng lại.

Rồi từ trong cặp móc điện thoại ra, mở khoá, quả nhiên trông thấy tin nhắn mới nhất được gửi cách đây ba phút, từ La Hân.

Tây Tây, tan học thì phiền cậu đến quán cà phê ở cửa phía Bắc nhé. Mình muốn mời mọi người ăn cái gì đó *hôn gió*.

Lúc Đổng Tây còn đang bận xem tin nhắn, Lâm Hội đã bật cười thành tiếng: “Cậu ấy ngượng ngùng nên không dám nói đó thôi, chứ chuyện là mình có giới thiệu một nam sinh cho cậu ấy, hẹn nhau ở cửa Bắc. Cậu đừng nghĩ cậu ấy thường ngày hào sảng như vậy chứ thực chất gan bé lắm, còn bắt bạn cùng phòng tới tiếp thêm can đảm cho mình đấy, bọn mình nhân cơ hội này cùng nhau đi quan sát thử xem.”

Đổng Tây nghe vậy, tay từ từ lướt trên bàn phím, gửi cho La Hân một chữ: Được.

Vào giờ này, bên trong quán cà phê không có nhiều người lắm.

Ở trên chiếc bàn sáu người, La Hân ngồi vị trí ngoài cùng, một nữ sinh khác ở chung phòng ký túc xá cũng đã tới. Lúc Lâm Hội ngồi xuống, bọn họ còn đang hăng say tám chuyện, Lâm Hội thuận miệng hỏi: “Tám chuyện gì vậy?”

“Đang bàn về buổi lễ tối nay ở Chiêu Hoa Quán,” La Hân nói, “Mình vừa mới hỏi xong, nữ sinh lớp chúng ta đều muốn đi. Này, Lâm Hội cậu có vé không? Vé bây giờ khó mua lắm, giá cũng bị đôn lên rất cao. Thẩm Thầm Tước lấy được một vé ở chỗ bạn cậu ấy cũng đã mất 800 rồi, đã thế chỉ còn là vé khán đài.”

Thẩm Thầm Tước chính là nữ sinh cùng phòng ký túc xá khác cũng đang ngồi ở đây.

“Sao mấy cậu không nói sớm.” Lâm Hội cầm lấy menu đồ ngọt, vừa coi vừa nói: “Bên tạp chí có đưa cho mình mấy vé nhưng mình đều tặng lại cho bạn bè trong giới cả rồi. Sớm biết mấy cậu cũng muốn đi thì đã giữ lại, đều là vé hàng đầu đấy.”

Nói xong, lại chuyển menu cho Đổng Tây.

Đổng Tây nhìn lướt qua một lượt, rồi nói với phục vụ bàn vừa đi ngang qua: “Mocha nóng.”

“Cappuccino.” Lâm Hội cũng theo đó đáp, rồi đưa mắt hỏi ý những người còn lại.

“Không cần đâu. Bọn mình đều gọi xong rồi.”

“Moá, tự nhiên đau lòng ghê.” Thẩm Thầm Tước kêu to, đẩy La Hân một cái: “Đều tại cậu, sớm không hỏi Lâm Hội.”

“Là cậu muốn đi chứ đâu phải là mình muốn đi. Haha cậu có bệnh à.”

“Đổi chủ đề đi,” Thẩm Thầm Tước nói, “Không muốn nhắc tới cái này nữa, trái tim bé nhỏ của mình đang rỉ máu.”

“Cậu nghèo đến thế rồi cơ à ha ha ha ha.” La Hân mặc dù cười nhưng cũng rất vui vẻ đổi sang đề tài khác, chống cằm, sau đó biểu tình trên mặt có chút biến hoá, một bộ dạng thần bí nói: “Chuyện của khoa vật lý mấy cậu có muốn nghe không?”

Phục vụ bưng bốn ly đồ uống lên, cuộc trò chuyện cũng bị ngắt quãng một giây. Lâm Hội nhàn nhạt hỏi: “Chuyện gì?”

“Dạo này khoa vật lý hỗn loạn cực kỳ. Mấy cậu biết Phạm Phức Ninh chứ? Chính là cái đứa bạch liên hoa tự cho mình là người đẹp nhất khoa ấy.”

La Hân là kiểu người thẳng như ruột ngựa, thích ai hay không thích ai đều trực tiếp viết hết ra mặt. Lâm Hội nghe xong thì cười rộ lên.

“Ấy, không phải gần đây khoa lý mới xuất hiện nam thần à, rầm rộ đến nỗi đám con gái của viện chúng ta cứ qua đó hỏi thăm mãi.”

“Mình thấy cậu ta rồi. ” La Hân còn chưa nói hết, Thẩm Thầm Tước đã chen vào, mặt đỏ tai hồng mà khoa chân múa tay, “Lần trước mình đi qua khoa lý có thấy.”

“Thế nào?”

“Má ơi, thực sự rất đẹp trai đấy.” Thẩm Thầm Tước đẩy cốc nước trước mặt sang một bên: “Vừa nhìn là biết rất khó bắt chuyện rồi, cũng không phải là không thích nói chuyện, nhưng là kiểu chỉ cần cậu ta nhìn người khác một cái là đã nhìn thấu tâm tư của đối phương rồi ấy, không ai dám bắt chuyện với cậu ta đâu. Thật sự là đẹp trai vô cùng, rất thời thượng, hoàn toàn khác biệt với đám nam sinh của khoa đó.”

Đổng Tây nhấc chiếc thìa nhỏ lên múc một muỗng kem bơ ở trên đỉnh cốc Mocha.

“Cậu may thế.”  La Hân nói: “Cậu đụng phải đúng hôm cậu ta đi học đấy, chứ mình nghe nói cả tuần chỉ có một tiết có thể nhìn thấy cậu ta thôi. Cậu ta cũng không có ở trong ký túc xá, đây căn bản chính là thần long thấy đầu không thấy đuôi.”

“Thế thì liên quan gì đến Phạm Phức Ninh?” Lâm Hội hỏi, kéo cái đề tài đang dần bị đẩy xa quay trở lại.

“Ờm.” La Hân nói: “Bạn cùng phòng của tiểu bạch liên hoa là bạn hồi cấp ba với mình. Lúc mới đầu tiểu bạch liên còn dốc hết sức lực theo đuổi nam thần, kết quả là chưa quá hai ngày đã cởi giáp đầu hàng. Hôm đó, cô ta về đến ký túc xá thì đã hồn bay phách lạc rồi. Bạn cùng phòng hỏi làm sao vậy thì tiểu bạch liên nhất quyết không hé răng lấy nửa lời. Bạn học của mình nghĩ chắc chỉ là bị từ chối thôi nên cũng không có hỏi nhiều. Nhưng qua hai ngày, bọn họ đi ăn với nhau, lúc đó tiểu bạch liên uống nhiều rồi bắt đầu lôi kéo bạn mình khóc lóc, thì bạn mình cũng hiếu kỳ nên có hỏi tiểu bạch liên có phải bị vướng mắc gì về chuyện tình cảm hay không. Hỏi ra thì đúng là đặc sắc. Tiểu bạch liên nhỡ miệng rồi, nói là có liên quan đến nam thần!”

“Nhỡ miệng cái gì?”

Thẩm Thầm Tước nghe chăm chú, nước trong ly cà phê cũng bị đổ ra theo tiếng gõ bàn kích động của cô ấy. La Hân đang nói đến đoạn cao trào, phấn khích rướn người đến giữa bàn: “Tiểu bạch liên nói, nam thần ở Anh có bạn gái….”

“Cái này mình biết. Cả khoa chúng ta đều biết.”

La Hân đẩy Thẩm Thầm Tước một cái: “Còn chưa nói xong.”

“Cậu nói tiếp nói tiếp.”

“Đúng là nam thần có một người bạn gái ở Anh, nhưng mà nam thần còn có một người bạn gái nữa ở trong nước. Nghe nói cái người ở trong nước mới là chân ái.”

“Còn có, đoạn hay đến rồi.” La Hân lập tức nói: “Tiểu bạch liên nói, trưa ngày hôm đó mang hoa quả đến cho nam thần thì tận mắt trông thấy trong phòng nam thần xuất hiện một nữ nghệ sĩ. Là một vị bây giờ cực kỳ hot, nam thần không có mặc áo, tiểu bạch liên sợ chết khiếp!”

Thẩm Thầm Tước sắp thốt không thành lời nữa rồi, theo quy luật vỗ mấy cái lên bàn, sốt ruột hỏi: “Nữ nghệ sĩ! Là vị nữ nghệ sĩ nào?”

“Cái này thì không cạy ra được. Miệng của tiểu bạch liên rất kín.”

“Không phải là nói ở trong nước có một người bạn gái là tình yêu đích thực sao? Sao quay đi quay lại, lại lòi ra một nữ nghệ sĩ rồi?”

“Bạn mình cũng muốn hỏi cho rõ ràng nhưng mà tiểu bạch liên vốn đã uống nhiều rồi, đông nói một câu tây nói một câu, có thể góp nhặt thành một bản này đã là không dễ dàng rồi.”

Lâm Hội không rên một tiếng.

“Trời đất ạ.” Thẩm Thầm Tước nói: “Mình đã nói mà, nhìn nam thần là biết không dễ chọc rồi. Nữ sinh trong trường chúng ta đừng có mơ mà chế ngự được cậu ta.”

“Thật tình khuyên bảo mọi người nha.” La Hân nói: “Đặc biệt là hai đại mỹ nữ ở trước mặt mình đây, đừng có dây vào loại người đó, bọn mình chơi không nổi đâu.”

“Mấy giờ rồi?”

Lúc này, Đổng Tây lên tiếng hỏi.

La Hân mới nhớ đến thời gian, tâm tình tán phét cũng từ từ thu trở về, hỏi Lâm Hội:  “Bạn cậu bao giờ mới đến?”

“Sắp rồi, anh ấy nói là bị tắc đường.”

“Có phải bọn mình đến sớm quá rồi không? Có vẻ không dè dặt lắm?”

“Không sao, vốn dĩ là hẹn gặp mặt ở trường, nếu đến muộn thì lại thành cố ý mất.”

Lâm Hội nói đến đây thì phục vụ cũng đem lên một phần đồ ngọt. La Hân quay ngược lại hỏi Đổng Tây: “Đúng rồi, mình phải tìm hiểu qua tình hình trước đã. Tây Tây, cậu và Chương học trưởng có tiến triển gì mới không?”

Chủ đề này đột ngột bị đem ra, tay của Đổng Tây vừa hay đụng trúng miệng cốc cà phê, cô nhìn La Hân, không nhanh không chậm hỏi lại: “Mình và anh ấy?”

La Hân hút vào một hơi, cười hi hi với những người khác rồi lại chuyển hướng về đây: “Cậu đừng giả vờ nữa. Chuyện Chương học trưởng theo đuổi cậu ai chả biết.”

Sau đó lại bồi một cậu: “Lần trước mình đã nhìn thấy trên cổ cậu…”

“Là dị ứng.”

Đổng Tây dùng một giọng điệu lãnh đạm cắt ngang, nghe đến đây La Hân liền hiểu rồi, hỏi: “Cho nên là anh ấy vẫn còn chưa theo đuổi được cậu?”

“Cảm nhận của cậu về Chương học trưởng thế nào?”

“Người tốt.” Đổng Tây nói.

“Xong rồi.” La Hân dùng giọng Đông Bắc tiếp lời: “Xong rồi xong rồi, trực tiếp phát ra cái thẻ người tốt là bị loại rồi. Nhưng mà vậy cũng tốt, nếu thế thì cảm giác tội lỗi của mình cũng vơi đi không ít.”

“Cảm giác tội lỗi?” Đổng Tây nhìn về phía La Hân hỏi.

“Đúng mà. Nếu không thì hôm nay đúng là có lỗi với Chương học trưởng rồi, không phải tự dưng lại lòi đâu ra thêm một tình địch nữa hay sao.”

La Hân có lẽ đã tiết lộ quá nhiều, Lâm Hội cố ý ho khan một tiếng nhắc nhở. Đổng Tây nhíu mày nhìn bọn họ.

Thẩm Thầm Tước ngậm ống hút, hút trân châu trong cốc trà sữa mua ở ngoài, sau đó không tự chủ được mà đưa mắt nhìn Lâm Hội.

La Hân cũng nhìn Lâm Hội.

“Cậu còn chưa nói cho cậu ấy à?”

Lâm Hội không nói gì nhưng Đổng Tây lại lên tiếng: “Nói cái gì?”

La Hân lúc này có chút ngại ngùng: “Thì ra là giấu à?”

Đẩy Lâm Hội một cái: “Sao không cùng mình khớp lời thoại trước.”

“Là thế này.” Lâm Hội mở miệng, cô ta cầm chiếc thìa sắt gõ nhẹ lên trên miệng cốc, đợi bầu không khí lắng xuống mới ngước mắt nhìn Đổng Tây: “Người bạn đó của mình, thực ra là muốn làm quen với cậu. Mình cảm thấy anh ta cũng không tồi. La Hân với Thẩm Thầm Tước đều từng đi ăn chung với bọn mình.”

“Đúng đúng, bọn mình đã gặp rồi. Người đó mời bọn mình mấy lần liền.” Thẩm Thầm Tước tiếp lời.

“Nhưng mình sợ cậu lại từ chối, cho nên mới mượn cớ giúp La Hân để cậu đến gặp bạn mình một lần. Nói cho cùng vẫn là lo cậu sẽ không đến, bình thường cậu cũng đâu có thích hoạt động tập thể…”

Lâm Hội đang nói chuyện, tầm mắt của Đổng Tây xuyên qua người Lâm Hội nhìn về phía lối đi nhỏ bên cạnh cửa ra vào, thân hình của một người đàn ông đang từ từ mở cửa kính tiến vào trong. Góc nghiêng của hắn bị đồ trang trí trên cửa kính che mất, lúc thì rõ ràng, lúc thì mơ hồ.

“Với lại, anh ta cũng không phải là chưa từng gặp đã muốn theo đuổi cậu. Hai người từng gặp nhau một lần rồi, mấy ngày trước anh ta liên lạc với mình là để bàn cách xem có cách nào hẹn gặp mà không khiến cậu cảm thấy quá đột ngột hay không. Nói rằng cậu khiến anh ấy nhớ mãi không quên.”

Cửa quán cà phê bị kéo ra, lúc người đàn ông kia bước vào, chiếc chuông gió treo trên cửa kêu “leng keng”.

Đổng Tây nhìn thấy hắn.

Vừa nhìn thấy hắn, những cảnh xa hoa truỵ lạc ở trong hộp đêm ngày hôm đó lại ùa về, lỗ tai lại một lần nữa nghe thấy dòng điện âm chói tai xen lẫn tiếng ồn ào, còn có cả cái xúc cảm ghê tởm khi người đàn ông kia nắm lấy tay cô. Đổng Tây nhìn sang chỗ khác, cầm balo đứng dậy. Lâm Hội vẫn còn chưa kết thúc mớ lý luận, ngẩng đầu nhìn cô: “Đổng Tây?”

“Mình phải đến thư viện tìm tài liệu, cần gấp, mình đi trước đây.” Đổng Tây không chút chần chừ nào đi vòng qua người bọn họ, sau đó bồi thêm một câu: “Đừng có nói với anh ta là mình ở đâu.”

Đổng Tây đi ra ngoài từ cửa sau của quán cà phê, cô không cùng Lư Phong chính diện chạm mặt. Lâm Hội đi theo cô mấy bước, luôn mồm gọi tên cô, muốn giữ cô lại, phải thẳng đến khi Đổng Tây như chém đinh chặt sắt đẩy cửa sau bước ra ngoài mới bỏ cuộc, Lâm Hội than một tiếng.

Sau đó Đổng Tây thật sự đi đến thư viện.

Nhưng Lâm Hội vẫn nói hành tung của cô cho Lư Phong.

Chiều thứ sáu học sinh ở trong thư viện khá ít, chỉ có khoảng 40% số bàn ghế được lấp đầy, người ngồi thưa thớt rải rác khắp nơi. Đổng Tây đi qua đi lại giữa các kệ tủ tìm sách chuyên ngành, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua các đầu gáy sách, cô chọn lấy một hai cuốn rồi đặt nằm trên quyển album ảnh kỷ niệm, ôm vào lòng.

Điện thoại trong cặp đổ chuông.

Một nữ sinh đang cúi người nhặt sách ở tủ kế bên nhìn về phía Đổng Tây, cô khẽ cúi đầu xin lỗi. Đổng Tây từ trong balo lấy điện thoại ra, chỉnh điện thoại về chế động im lặng, lúc nhìn lên màn hình thì trông thấy một tin nhắn từ số máy lạ.

——Anh không thích đọc sách, nhưng anh thích ngắm em đọc sách.

Khớp ngón tay đột nhiên thiếu đi một phần sức lực, đống sách đang ôm trong lòng rơi lả tả trên mặt đất. Cô gái ở tủ bên cạnh lại hướng cô “suỵt” một tiếng. Đổng Tây cúi người nhặt sách, màn hình điện thoại lại loé sáng, một tin nhắn mới hiện ra.

——Cẩn thận một chút.

Mọi âm thanh tựa như biến mất trong giờ phút này, ngón tay còn cách cuốn sách đang nằm dưới đất khoảng 2cm thì khựng lại, cả người cứng đờ tại chỗ, sau gáy có chút ớn lạnh.

Hai giây sau, Đổng Tây mới cùng nữ sinh bên cạnh nhặt sách lên. Nữ sinh nhẹ giọng hỏi cô có phải là thấy trong người không khoẻ hay không, cô lắc đầu rồi xoay người đi tới lối đi nhỏ giữa các kệ tủ, xuyên qua một khe hở trong rừng sách nhìn về phía đại sảnh.

Lư Phong đang ở đó.

Hắn thật sự đang ở đó, vô thanh vô tức mà đuổi tới đây. Lư Phong vừa quét mắt về hướng cô nhìn chăm chú vừa kéo một chiếc ghế ở gần cửa ra vào ngồi xuống, hai khuỷu tay chống lên mặt bàn, điện thoại nắm trong tay, tuỳ thời soạn gửi tin nhắn mới. Mắt kính của hắn phản quang, ánh sáng loé lên ở phía xa xa khiến cả người cô buốt lạnh.

Lâm Hội không những nói cho hắn biết hành tung của cô mà còn cho hắn biết cách thức liên hệ.

Chân bất giác lùi lại phía sau vài bước, cô đi sâu vào một thông đạo nhỏ, lướt qua mấy giá sách, rồi lại quay đầu nhìn qua khe hở trông về phía hắn. Tầm mắt của Lư Phong vẫn như cũ dán chặt vào hướng này, kiên nhẫn chờ đợi như đã dự liệu sẵn từ trước, hắn cúi đầu gõ chữ trên điện thoại. Màn hình của Đổng Tây chỉ trong chốc lát đã sáng lên.

——Anh đợi em.

Hắn gửi tin nhắn xong lại đặt điện thoại lên mặt bàn, cánh tay gác trên lưng ghế, một bộ dạng ôm cây đợi thỏ.

Đổng Tây có chút bối rối.

Hít thở có chút không thuận, thất thần dựa lưng trên giá sách, cô ôm mấy cuốn sách vào trong lòng, lấy ngón tay chọc vào gáy sách suy tư lưỡng lự, thẳng đến khi nhìn thấy hai nữ sinh đi ngang qua.

Là học tỷ cùng khoa.

Bọn họ từng tham gia chung câu lạc bộ, cũng có duyên nói chuyện đôi lời. Lúc đó, trong lòng cô có hơi sợ nên muốn tiến lên đi cùng với họ.

Đổng Tây đi về phía đó, hai vị học tỷ đang cúi đầu thấp giọng tán gẫu. Bọn họ cùng nhìn về một hướng nào đó, rất chuyên chú, cũng không nghe thấy động tĩnh phía sau.

Lúc Đổng Tây chỉ còn cách ba bước chân, bọn họ lại muốn rời đi.

Bàn tay mới vươn ra được nửa chừng còn chưa kịp làm gì thì hai người đó đã đi tới dãy bàn đọc sách, mà cả người Đổng Tây lúc này cũng lộ ra trước mắt Lư Phong. Cước bộ của cô bỗng chốc khựng lại. Lúc học tỷ rời đi, ánh nắng mặt trời từ ngoài cửa sổ lớn phía trước mặt vốn bị bọn họ chắn mất bây giờ lại chiếu thẳng vào mắt cô khiến Đổng Tây khẽ nheo mắt lại. Một giây xuất thần qua đi, khung cảnh phía trước lại một lần nữa trở nên rõ ràng, sau đó cô trông thấy một người.

Giờ phút này, ở bên cạnh cửa sổ trong khu đọc sách xuất hiện một vị cố nhân quen thuộc.

Người đó vẫn còn chưa nhận ra sự xuất hiện đột ngột của một người cũng đang hít thở trong cùng một bầu không khí với mình. Cận Dịch Khẳng yên lặng ngồi ở vị trí thứ hai phía cuối góc bàn dài, dáng người nghiêng nghiêng, đối diện với hướng cửa sổ, vắt chéo hai chân, ở trên đầu gối đặt một quyển sách, tay phải cầm bút đang viết cái gì đó.

Cả một dãy bàn dài, trừ cậu ra không có ai khác.

Đổng Tây bất giác đi về hướng đó.

Đi ra khỏi những hàng sách, tựa hồ đã quên đi nỗi kinh hoàng tại một khắc trước đó, thoát khỏi sự yểm trợ của những kệ tủ, mắt không chớp lấy một cái nhìn thẳng về phía trước mặt. Hai vị học tỷ phát hiện ra cô, nhỏ giọng kêu một tiếng nhưng Đổng Tây không đáp.

Cận Dịch Khẳng không hề chú ý đến đây.

Trên mặt bàn đặt vài quyển sách liên quan đến vật lý, cậu vừa xem sách ở trên đầu gối vừa đặt bút viết bài. Thì ra cái người ở nửa tiếng trước hẵng còn đang nằm trên đầu lưỡi khuấy đảo cả khoa vật lý và khoa nghệ thuật, lúc này lại giống như một thiếu niên chỉ biết đến vật lý, yên tĩnh, tập trung, không bị quấy rầy.

Phải tận đến khi Đổng Tây chỉ còn cách phía trước bàn một mét, cậu mới lơ đãng ngẩng đầu lên.

Lười biếng quét mắt qua một cái rồi cũng không dừng lại quá lâu. Mất nửa giây sau mới kịp phản ứng, lần thứ hai ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại ở trên người đối diện.

Có một loại cảm xúc như dời non lấp bể bởi vì Đổng Tây mà xuất hiện, không phân biệt được là từng yêu hay là từng hận, còn đan xen một loại đố kỵ không nói rõ thành lời. Kí ức ùa về, Đổng Tây nhớ đến mỗi một khung cảnh giữa cô và cậu, nhớ về những lời đồn đại giữa cậu và Long Thất, cũng nhớ tới từng câu mà Long Thất nói về cậu, tâm tình nặng nề giống như sắp vượt quá mức giới hạn. Nhưng Cận Dịch Khẳng lại là tay lão luyện, cậu có thể ban cho người khác tình cảm mặn nồng cũng có thể khiến cho người đó vạn kiếp bất phục, quá khứ dù cho có mù mịt đến cỡ nào thì cũng có thể bị cậu nhào nặn thành một loại gió thoảng mây trôi. Cận Dịch Khẳng cũng đang phản ứng, cũng đang ở trong thời khắc này phân tích tình hình, nhưng cậu rõ ràng là rất bình tĩnh, ứng phó chuyện này chẳng khác nào làm một bài toán cộng điểm ở trong đề thi.

“Lâu rồi không gặp.” Cậu nói.

Đổng Tây không có trả lời lại ngay lập tức.

Hai vị học tỷ đang nhìn cô. Ở mười mét xa xa, Lư Phong cũng nhìn cô chăm chú, bởi vì cô đã bại lộ ở dưới tầm mắt hắn cho nên hắn lại càng không kiêng nể.

Năm giây sau, Đổng Tây mới lên tiếng: “Trở về vì cô ấy à?”

Cận Dịch Khẳng cũng đồng dạng không trả lời ngay lập tức.

Đầu bút ở trong tay chuyển động, hơi nghiêng đầu nhìn về phía sau Đổng Tây.

Sau đó tầm mắt lại thản nhiên quay trở lại trên người cô, đáp: “Đúng.”

“Ở lại bao lâu?”

“Còn chưa rõ.”

“Sống ở nước ngoài thế nào?”

“Vẫn tính là ổn.”

Lấy hình thức vừa hỏi vừa trả lời liên tục đối đáp ba vấn đề. Đổng Tây gật đầu.

Hai người giống như chỉ là bạn học cũ bình thường, không có cảm tình khúc mắc, hết thảy đều nằm trong sự khống chế. Cô cứ gật đầu như vậy cho đến lúc chuẩn bị quay người rời đi. Cận Dịch Khẳng đột nhiên lên tiếng gọi: “Đổng Tây.”

Cô nghiêng đầu.

“Định xem sách à?”

Cô cúi xuống nhìn đống sách trong lòng, khẽ gật đầu.

“Ngồi phía đối diện đi.”

Cận Dịch Khẳng vẫn giữ nguyên cái bộ dạng lười nhác đấy.

Ba cái chân ghế không chạm đất, một cái chân còn lại thì chầm chậm di qua di lại. Cậu ngồi xoay ghế, hất cằm về phía đối diện ra hiệu cho cô ngồi xuống.

Lúc đó cũng đã hiểu ra được phần nào.

Tầm mắt của Lư Phong vẫn dán chặt ở đằng sau lưng cô, nóng rực đến đáng sợ. Đổng Tây đặt quyển album ảnh và hai cuốn sách lên trên mặt bàn, kéo ghế ra ngồi, mới vừa ổn định tư thế thì màn hình điện thoại đã nhận được một tin nhắn mới.

——Người đối diện em là ai?

Cận Dịch Khẳng tiếp tục đọc sách nghiên cứu của mình. Bởi vì Đổng Tây không chịu trả lời tin nhắn cho nên Lư Phong gửi tới tấp mười tin nhắn giống hệt y nhau. Màn hình thường xuyên sáng lên, Đổng Tây chần chừ nửa giây rồi nhẹ nhàng xoay ngược điện thoại lại hướng Cận Dịch Khẳng. Cậu liếc mắt một cái, rồi nghe Đổng Tây nói: “Mình không quen anh ta.”

Cậu có lẽ đã sớm phát hiện rồi.

Không có phản ứng gì, lực chú ý vẫn như cũ đặt trên giáo trình nghiên cứu: “Cậu có người bạn nam đáng tin cậy nào không?”

“Bạn học?”

“Gửi tin nhắn kêu cậu ta tới đây. Còn trước mắt cậu cứ ngồi ở đây đi.”

Cây bút trong tay Cận Dịch Khẳng vẫn không ngừng nguệch ngoạc trên trang giấy, chuyên chú như vậy, căn bản là lười cho Lư Phong ánh mắt thứ hai. Nhưng lại cho Đổng Tây câu thứ hai: “Yên tâm, trước khi bạn cậu đến, tôi sẽ không đi.”

Tựa như một viên thuốc an thần ổn định lại nỗi lo lắng nãy giờ. Đã gần đến bốn giờ chiều, chỉ còn cách lễ khai mạc của buổi kỷ niệm tại Chiêu Hoa Quán một tiếng rưỡi. Cận Dịch Khẳng nhìn đống sách vật lý của mình, mặt trời dần ngả về tây, đèn huỳnh quang trong thư viện cũng thắp sáng thành hàng. Đổng Tây gửi tin nhắn cho Chương Mục Nhất.

Trong lúc chờ đợi, Cận Dịch Khẳng không nói gì với cô nữa, cậu đối với Lư Phong cũng không có hứng thú, giống như chỉ là tiện tay giúp đỡ. Màn hình điện thoại của Cận Dịch Khẳng sáng lên liên tục, thời gian dành để trả lời tin nhắn còn nhiều hơn là để đọc sách.

“Buổi tối chắc cậu cũng đi.” Đổng Tây chỉ hỏi duy nhất một câu như vậy.

Mà Cận Dịch Khẳng biết rõ cô hỏi cái gì, cậu vẫn đang trả lời tin nhắn, không nói chuyện chỉ gật đầu.

Khí chất ở trên người cậu đã khác so với hồi học cấp ba, không còn phô trương, không còn bướng bỉnh, nhưng trông vẫn hư hỏng như vậy, có một sự trầm ổn bao quanh, mang tới cho người khác ảo giác thành thục.

Bốn mươi lăm phút sau, Chương Mục Nhất mới đến nơi.

Hắn không biết lý do, Đổng Tây chỉ kêu hắn tới đây, nên Chương Mục Nhất phải chạy từ bên ngoài trường trở về, vừa bước vào trong đại sảnh đã rất nhanh tìm thấy người, đồng thời cũng nhìn thấy Cận Dịch Khẳng ngồi ở phía đối diện.

Cận Dịch Khẳng cũng nhìn thấy hắn.

Hai người họ trông có vẻ quen biết. Trong mắt Cận Dịch Khẳng hiện lên một tia suy tư, mà Chương Mục Nhất lại trực tiếp hỏi ra miệng: “Yo, hai người quen nhau à?”

“Bạn học cấp ba.” Đổng Tây đáp.

Cận Dịch Khẳng không nói gì khác. Gần đến năm giờ, bên ngoài cửa sổ trời cũng dần tối. Nếu như người đã tới rồi thì Cận Dịch Khẳng cũng không muốn nán lại thêm nữa, cậu bắt đầu thu dọn đồ đạc rời đi. Chương Mục Nhất hỏi Đổng Tây đã xảy ra chuyện gì. Cô còn đang suy xét nên giải thích như thế nào thì Cận Dịch Khẳng đã cầm cặp vòng qua bàn. Trên mặt bàn chỉ còn sót lại hai cuốn sách mỹ thuật của cô.

“Đi trước đây.”

Chương Mục Nhất gật đầu nói tạm biệt. Ánh mắt Đổng Tây lướt qua Chương Mục Nhất, nhìn theo bóng lưng cậu dần đi xa.

Lúc cậu rời đi, còn làm một việc.

Lúc đó, Lư Phong vẫn còn bám riết không rời, ngồi yên tại chỗ, mắt nhìn chằm chằm Đổng Tây. Lúc Cận Dịch Khẳng đi ngang qua hắn, cậu dùng ngón tay gõ lên mặt bàn. Lư Phong không kịp phản ứng, ngẩng đầu lên nhìn, sau đó Cận Dịch Khẳng vỗ vỗ hai cái lên ngực hắn đầy ẩn ý. Cậu tiếp tục đi ra cửa, Lư Phong dường như đã nhận được một lời cảnh cáo đầy khiêu khích, hắn quay đầu nhìn cậu, sau đó lại liếc mắt về phía Đổng Tây, đứng dậy theo Cận Dịch Khẳng đi ra ngoài.

Hô hấp của Đổng Tây rất nặng nề.

Chương Mục Nhất vẫn không hay biết gì hỏi han tình hình của cô, cô chỉ nghe không đáp. Năm phút sau, Lư Phong gửi đến một tin nhắn.

——Về sau sẽ không tới quấy rầy em nữa, xin lỗi.

Bên ngoài cửa đã xảy ra chuyện gì, không ai biết được, nhưng trong lòng cô hiểu rõ đây mới là sự giúp đỡ chân chính mà Cận Dịch Khẳng bố thí cho cô. Đổng Tây xoá toàn bộ đống tin nhắn vừa gửi đến từ số của Lư Phong. Chương Mục Nhất giúp cô thu dọn sách vở, nói: “Anh đưa em về nhé?”

Cô nhìn hắn.

Bởi vì đột nhiên đối mắt với cô, Chương Mục Nhất có chút khẩn trương, hỏi: “Sao thế?”

“Không có gì.”

Nhưng mới đi được hai bước, cước bộ lại dừng lại, cô quay người nhìn Chương Mục Nhất: “Học trưởng.”

“Hả?”

Dưới ngọn đèn huỳnh quang chói mắt, trên tấm cửa kính to lớn trong thư viện phản chiếu bóng của hai người, trong lòng Đổng Tây ngổn ngang trăm mối tơ vò.

“Anh đang theo đuổi em đúng không?”

Chương Mục Nhất khẽ giật mình.

Đổng Tây nhìn sự thay đổi trên khuôn mặt hắn, lại hỏi: “Anh là thật lòng thích em sao?”

Một lần ngả bài không có chút cảnh báo nào cứ như vậy mà phơi bày ra, bên trong sảnh thư viện không còn mấy người, nếu đem so với Chiêu Hoa Quán cách đây mấy con phố thì hình thành sự tương phản rõ rệt. Ở nơi đó, người đông như chảy hội, tiếng la hét chói tai khản cả cổ. Mà ở chỗ này, bầu không khí im ắng tịch mịch.

“Anh” Chương Mục Nhất lên tiếng: “Là thích em.”

Đổng Tây bất động thanh sắc lắng nghe lời tỏ tình. Yết hầu của Chương Mục Nhất hơi run, tư thế đứng cũng bất giác cứng đờ, nói: “Nếu như em đã hỏi, vậy thì anh sẽ thẳng thắn. Kỳ thực anh đã thích em ngay từ lần gặp đầu tiên, những hành động sau này, tất cả đều là vì muốn theo đuổi em.”

Đổng Tây thu hồi tầm mắt.

Hắn xấu hổ cười cười: “Không ngờ em lại chủ động hỏi như vậy, bởi vì em rất cảnh giác, không dễ dàng tiếp nhận người khác. Cho nên anh mới nghĩ trước mắt cứ ở bên cạnh đối xử với em thật tốt. Những thứ khác thì đợi hai ba năm nữa hẵng tính. Nếu như em không có ý muốn tiếp nhận thì em cũng không cần phải nói ra. Đổng Tây, anh thực sự chỉ muốn đối xử tốt với em mà thôi.”

Ngón tay nắm chặt lấy quai cặp, sau khi hít sâu vào một hơi lại ngẩng đầu nhìn Chương Mục Nhất.

“Em không cần phải trả lời anh.” Chương Mục Nhất giơ tay ra ngăn cản cô lên tiếng, “Cứ để anh tiếp tục lấy thân phận học trưởng ở bên cạnh em đi. Anh sẽ không…”

“Chúng ta thuê phòng đi.” Đổng Tây đánh gãy lời hắn.

– ——————————————————————————————————————————–