Vợ Mang Thai: Chồng Lo Lắng Muốn Có Đứa Thứ Hai

Rate this post

Đầu Thẩm Đại Thắng như bị gõ vang, ông ngỡ ngàng nhìn vợ, buột miệng hỏi: “Vợ, em thân thiết với thanh niên tri thức Cố từ lúc nào? Không đúng, Tiểu Nhiên là sao? Cách gọi này có hơi…”

“Có hơi cái gì?” Thím Mân Huệ cau mày phản bác: “Không phải anh vẫn gọi Tiểu Từ, Tiểu Lục đó thôi.”

Thẩm Đại Thắng há miệng, ông muốn nói, thanh niên tri thức Cố có thể so với người chăm chỉ cầu tiến, ngoan ngoãn vâng lời như Tiểu Từ và Tiểu Lục sao?

Nhưng nhìn ánh mắt mong chờ của vợ và Cố Yên Nhiên, lời đến bên miệng thoắt cái biến thành: “Được.”

Cứ thế, Cố Yên Nhiên dễ dàng chuyển vào nhà đại đội trưởng. Thời đại này, khắp nơi đều là nhà đất, mùa hè thì không sao, mùa đông khi tuyết tan, mặt tường ẩm ướt, rất khó chịu.

Nhà đại đội trưởng là một trong ba ngôi nhà ngói duy nhất trong thôn, lại ít người, không dễ xảy ra tranh chấp, rất nhiều thanh niên tri thức nhìn chằm chằm ngôi nhà này, muốn chuyển vào sống nhờ.

Nam nữ chính là một trong số đó, bọn họ từng nhét tiền cầu xin đại đội trưởng cưu mang họ. Đáng tiếc, đại đội trưởng từ chối với lý do thích yên tĩnh.

Ai ngờ cơ hội này lại rơi trên đầu Cố Yên Nhiên – thanh niên tri thức mới tới không lâu, tính cách cổ quái khó ở, khiến đám thanh niên tri thức rất không cam lòng.

“Dựa vào cái gì? Năm ngoái tôi xuống nông thôn vào ngày tuyết rơi, khu thanh niên tri thức chật kín, tôi cầu xin đại đội trưởng cho ở nhờ hai ngày, ông ấy nhất quyết không đồng ý. Cố Yên Nhiên chẳng qua rơi xuống nước bệnh một thời gian, đại đội trưởng lại đồng ý để cô ta chuyển vào, đúng là bất công!”

“Đây đã là gì so với Hiểu Nhan, cô ấy đề nghị mỗi tháng trả cho đại đội trưởng ba khối tiền thuê nhà, đại đội trưởng thế mà từ chối!”

“Chẳng lẽ Cố Yên Nhiên có quan hệ họ hàng với nhà đại đội trưởng?”

“Cái rắm! Nếu có quan hệ họ hàng, cô ta đã chuyển vào từ lâu rồi, chứ không phải đợi đến bây giờ.”

Cố Yên Nhiên trở về khu thanh niên tri thức thu dọn đồ đạc, vừa hay bắt quả tang đám thanh niên tri thức nói xấu mình. Cô làm như không nghe thấy gì, lúc đi cũng như lúc đến, lặng im không một tiếng động.

Cầm trên tay bao quần áo nhỏ tí, Cố Yên Nhiên không khỏi xót xa. Cô dự định chiều nay lên trấn trên, lấy từ không gian ra ít đồ dùng, nếu không chỉ sợ cô sẽ chết đói mất.

. . .

Hợp tác xã mua bán trấn Thắng Lợi.

“Xin chào, tôi có hai chiếc áo len này, đều là hàng nhập khẩu, có thể bán với giá bao nhiêu?”

Sắp đến thu hoạch vụ thu, sau thu hoạch vụ thu sẽ là mùa đông. Vào thời điểm này, những mặt hàng giữ ấm như than, len, bông đắt khách như tôm tươi. Cố Yên Nhiên tin tưởng hai chiếc áo len cô lấy từ không gian sẽ bán được giá tốt.

Đúng như cô suy đoán, vừa nhìn thấy hai chiếc áo len dày dặn, kiểu cách mới mẻ, nhiên viên hợp tác xã mua bán yêu thích không buông tay, họ hỏi Cố Yên Nhiên: “Đồng chí, không biết cô lấy hai chiếc áo len này từ đâu?”

“Người thân ở thủ đô gửi xuống cho tôi.” Cố Yên Nhiên cười nói: “Tôi không thích màu này, bèn đem bán.”

Nhân viên hợp tác xã nhìn cô nhiều thêm vài lần, đợi kiểm tra hai chiếc áo len không có vấn đề gì, một nhân viên nữ đứng ra trao đổi giá với cô: “Hai chiếc áo len này chất liệu rất tốt, chúng tôi muốn mua, không biết đồng chí muốn giá bao nhiêu?”

“Mười khối một cái.” Cố Yên Nhiên tự tin đưa ra cái giá này. Hàng từ thủ đô luôn hết và cháy hàng rất nhanh, đừng nói mười khối, mười hai khối cũng có người mua.