Thám Hoa
Khí sát che trời lấp đất khiến mọi người nhất thời không biết phải làm sao.
Không ai ngờ rằng, nơi này lại có mười vạn âm binh mai phục .
Ngay cả Lý Dục Thần cũng nhíu mày.
Vài con thú linh trên thần đạo, trừ thì trừ được, không có gì đáng ngại.
Nhưng mười vạn âm binh này không dễ đối phó, giết họ không biết sẽ phải gánh chịu bao nhiêu sát nghiệp, lúc lôi kiếp đến ai có thể chịu nổi?
Sự tàn nhẫn của đế vương, quả nhiên còn hơn cả yêu ma.
Không biết đây là thủ bút của Hồng Vũ hay Vĩnh Nhạc nhưng e rằng bọn học không thể thiết kế ra trận pháp kết cấu như thế này, người thiết kế chắc chắn là cao thủ trong cao thủ, rốt cuộc là ai?
Đầu tiên Lý Dục Thần nghĩ đến Lưu Bá Ôn.
Nhưng anh lại nhớ đến một chuyện khác, khiến anh có chút bất an và lo lắng.
Trước khi chết, Đồng Hạo đã nhắc đến bí cảnh Huyền Vũ, nói rằng bọn họ đến bí cảnh Huyền Vũ chắc chắn sẽ chết.
Từ giọng điệu này có thể thấy, Đồng Hạo biết bí cảnh Huyền Vũ và biết bên trong có thứ gì.
Nếu như là thật, vậy thì bí cảnh Huyền Vũ có liên quan đến Ma giáo.
Như vậy thì tình hình rất phức tạp.
Có lời đồn Châu Nguyên Chương là giáo đồ, Đại Minh lấy giáo lập quốc. Tuy lời đồn này không đáng tin nhưng không có lửa làm sao có khói.
Hiện tại liên hệ các manh mối lại với nhau, Lý Dục Thần lờ mờ phát hiện ra một số đầu mối, có lẽ Đại Minh có liên quan đến Ma giáo.
Ma giáo lấy hoả làm lệnh, Đồng Hạo là Hỏa Lệnh Sứ của Ngũ Sứ Ma Môn, trùng hợp lão ta lại biết bí cảnh Huyền Vũ…
Điểm này không khỏi khiến người ta liên tưởng.
Nơi này có phải là Hỏa đường của Ma giáo không? Dưới Hiếu Lăng có lẽ là nơi an nghỉ của giáo chủ Ma giáo trước kia?
Nếu như thật sự là kết quả này, e rằng Châu Khiếu Uyên khó có thể chấp nhận được.
Lý Dục Thần nghĩ rất nhiều, trong đầu lóe lên, lúc này phía trước thiên quân vạn mã đang phi nước đại tới.
Ngoài anh còn cầm la bàn, hai hòa thượng còn tay không, những người khác đều đã cầm vũ khí, sẵn sàng đón địch.
Nhưng Lý Dục Thần biết, không thể đánh trận này.
Mười vạn âm binh, ngoài anh có thể chống đỡ, những người khác vốn không thể trụ được.
Mặc dù sau khi Lâm Mộng Đình dung nhập hồn phách Ô Mộc Thiếp, hồn lực tăng mạnh, vu thuật nguyên thủy càng thêm thần xuất quỷ nhập nhưng cường độ thân thể của cô có hạn, còn phải cần phải rèn luyện lôi kiếp thực sự.
Hơn nữa, Lý Dục Thần cũng không thể để Lâm Mộng Đình và những người này chịu tai ương âm binh, cho dù có thể trụ được, tội nghiệp của mười vạn âm hồn cộng thêm vào người, mọi người đều sẽ hóa thành tro bụi trong thiên lôi.
Anh đã nghĩ xong, thực sự không được, rút lui trước đã. Dù bí cảnh Huyền Vũ có rất nhiều bí mật nhưng cũng không phải nhất định phải vào.
Anh đang định xoay la bàn, dẫn mọi người rút lui thì Châu Khiếu Uyên đột nhiên tiến lên một bước, lớn tiếng hô:
“Hậu duệ đời thứ mười chín Đại Minh Châu Thị Châu Khiếu Uyên ở đây, các ngươi là ai mà dám cản đường ta?”
Lý Dục Thần sửng sốt, mới nhớ ra nhà họ Châu còn có một ông lão hậu duệ sống như đá tảng, trong lòng anh kích động, cũng cảm thấy có lẽ khả thi, bèn nắm chặt la bàn, im lặng quan sát sự thay đổi này.
Hai con ngựa đột nhiên dừng lại, trong đó người cầm kiếm giơ một tay lên, âm binh phía sau cũng dừng lại, xếp thành trận hình dày đặc.
Nhìn thoáng qua, chỉ thấy cờ xí phấp phới, binh trận như rừng, trong chốc lát khiến người ta tưởng rằng đã đến chiến trường thời xưa.
“Vệ chỉ huy sứ của Đại Minh Hiếu Lăng Ông Trọng, suất bộ thủ vệ tại đây! Ngươi dám tự xưng là hậu duệ hoàng gia, có bằng chứng gì?”
Châu Khiếu Uyên nói: “Tử tôn họ Châu, đường đường chính chính, có gia phả gia quy, đời đời truyền thừa chính là bằng chứng.”
“Lấy gia phả gia quy ra!”
“Cái này…”
Đương nhiên Châu Khiếu Uyên không thể ra ngoài còn mang theo gia phả trên người.
“Không có bằng chứng thì là giả mạo!” Ông Trọng giơ kiếm trong tay lên: “Mạo xưng hoàng tộc, xông vào cấm địa, giết!”
“Giết!”
Mười vạn âm binh hô lên theo lão ta, âm thanh rung trời chuyển đất.
Nếu không phải là võ giả Tông Sư trở lên hoặc có tu hành, chỉ một tiếng “Giết” này thôi cũng đủ khiến người ta kinh sợ vỡ mật, hồn phi phách tán tại chỗ.
“Khoan đã!”
Châu Khiếu Uyên hét lớn một tiếng.
Đột nhiên ông ta rút kiếm trong tay ra, tay trái quệt lên lưỡi kiếm, một vệt máu dài chảy dọc theo thân kiếm xuống, tụ lại thành giọt máu ở mũi kiếm.
Châu Khiếu Uyên lắc cổ tay, giọt máu trên mũi kiếm bắn ra, thẳng đến vệ chỉ huy sứ Hiếu Lăng Ông Trọng.
Ông Trọng đưa tay ra, giọt máu rơi vào lòng bàn tay lão ta.
Lão ta nhìn giọt máu trong lòng bàn tay tan ra, ngẩn ra một lúc, đột nhiên lật người xuống ngựa, quỳ một gối xuống đất, nói: “Vệ chỉ huy sứ Hiếu Lăng Ông Trọng, bái kiến điện hạ!”
Tiếp theo, vị tướng quân trên con ngựa kia cũng nhảy xuống ngựa, quỳ một gối xuống đất nhưng tiếng nói của gã đã bị tiếng nói của đám âm binh quỳ rạp xuống đất phía sau át mất.
“Bái kiến điện hạ!”
Lý Dục Thần thở phào nhẹ nhõm, xem ra coi như đã qua được cửa ải này.
May mà có Châu Khiếu Uyên ở đây, nếu không có mười vạn âm binh này cản đường, muốn xông qua quả thực không dễ dàng.
Châu Khiếu Uyên hiển nhiên cũng có chút căng thẳng.
Đã rất lâu rồi ông ta không căng thẳng như vậy, sống hơn một trăm tuổi, cái gì cũng đã nhạt nhẽo, không ngờ đến lúc người chôn nửa đất mà còn có thể gặp phải tình cảnh kích động như vậy.
Ông ta giơ tay lên, tựa như Hồng Vũ tái thế, trong giọng nói vô thức mang theo uy nghiêm của hoàng gia: “Đứng lên đi.”
Ông Trọng đứng đầu đám âm binh âm tướng đều đứng dậy rồi lại xếp thành hàng.
“Chỉ huy Ông, ngươi suất bộ thủ vệ, trách nhiệm trọng đại, vất vả rồi.”
“Điện hạ yên tâm, thủ vệ hoàng lăng, Ông Trọng muôn lần chết cũng không chối từ!”
“Được, ngươi lui xuống đi, ta muốn vào trong xem thử.”
“Vâng.”
Ông Trọng cúi người với Châu Khiếu Uyên, lùi lại mấy bước, sau đó lật người lên ngựa, vung bảo kiếm, quay đầu ngựa, chạy vào trong cổng vòm.
Thiên quân vạn mã lập tức biến mất sau bức tường đỏ ngói vàng, chỉ còn lại một cánh cổng hình vòm, phía sau là thế giới sâu thẳm chưa biết.
“Dục Thần, vào được không?” Châu Khiếu Uyên hỏi.
Lý Dục Thần gật đầu: “Vào đi.”
Anh bèn đi trước vào cổng.
Vừa vào cửa đã cảm thấy trời đất quay cuồng, cả thế giới đột nhiên thay đổi.
Còn đâu Chung Sơn, còn đâu Hiếu Lăng, còn đâu hồ Huyền Vũ, chỉ thấy mênh mông mờ mịt, khắp nơi đều là dãy núi nhấp nhô như rồng khổng lồ nằm phục.
Dòng sông lớn mênh mông, quanh co uốn khúc giữa núi non như rắn thiêng quấn quanh.
Lý Dục Thần xoay la bàn, trước mắt chợt xuất hiện một con đường bậc thang hẹp, con đường này một đường hướng xuống nhưng trên không có đỉnh, hai bên không có che chắn, tựa như treo lơ lửng giữa hư không.
Theo sự xoay chuyển của la bàn, bậc thang hướng về các hướng khác nhau kéo dài biến đổi, cũng không biết đi bao lâu, cuối cùng cũng đến mặt đất.
Chỉ thấy xa xa một dãy núi lớn, từ tây sang đông, lúc thì nhô lên sống lưng, thẳng đến tận trời xanh, lúc thì chui xuống lòng đất, luồn lách trong dung nham.
“Quả nhiên là nơi Sở Vương chôn vàng!”
Mọi người đi vòng quanh con bí hí, ánh mắt bị đống vàng như núi nhỏ này thu hút.
Đợi đến khi đi ra phía sau, mới thấy trên bia đá khắc hai hàng chữ cổ gồm mười sáu chữ:
“Long mạch hướng đông, gặp biển không về, chôn vàng đứt mạch, giữ rồng với Sở.”