Thần Cấp Ở Rể
Phải biết, Linh Khuê Mộc thực lực mạnh hắn đó cũng không có cách gì với đám sương mù màu trắng này, mà thực lực của Linh Khuê Mộc đã đạt đến đỉnh phong Bất Tử Cảnh!
Có thể coi thường đám sương mù màu trắng này, chắc chắn là cường giả mạnh hơn.
“Nhân Loại Kiếm Ngân!” Trong hư không, bỗng nhiên có một giọng nói vô cùng lạnh lùng truyền tới.
Sau đó một chàng trai bay tới.
Đây là một chàng trai có thân hình giống nhân loại, tóc màu đỏ, tùy ý xõa sau lưng, chỉ có một con mắt, sau lưng còn mọc một cái đuôi, tổng thể trông rất bình thường, nhưng trên người lại tản ra dao động cực kỳ đáng sợ!
“Thiên tộc Mạc Cam Lâm!” sắc mặt Diệp Tinh rất khó coi.
Hắn đã đoán đúng, quả nhiên là Mạc Cam Lâm tới.
Mạc Cam Lâm nhìn Diệp Tinh, anh ta là sự tồn tại cường đại nhất trong Bất Tử Cảnh, nắm giữ bốn loại đạo tắc mạnh mẽ, thậm chí trên người còn có các bảo vật không kém hơn thiên địa linh vật, thực lực cường đại tới nhường nào?
Sau khi anh ta phát hiện ra Diệp Tinh,căn bản không nghĩ tới việc Diệp Tinh có thể còn sống rời đi, đây là sự tự tin tuyệt đối của cường giả Bất Tử Cảnh vô địch là anh ta, vậy nên trước đó mới tản phát linh hồn mình không hề che giấu.
“Mạc Cam Lâm, không biết ngươi tới đây có việc gì?” Diệp Tinh dừng lại, cứ đứng trong hư không như vậy, ánh mắt nhìn về phía chàng trai trước mắt, trầm giọng nói.
Tốc độ của hắn không thể so được với Mạc Cam Lâm, cho dù chạy trốn cũng vô dụng.
Lúc này một tia ý thức của hắn tiến vào trong nhẫn không gian, nhanh chóng nói: “Tiểu Hắc, ngươi lập tức mang bảo vật trên người ta rời đi.”
Hắn tuyệt đối không có thể chạy trốn từ trong tay cường giả đẳng cấp này.
“Diệp Tinh, ta cảm thấy không gian xung quanh đã bị phong tỏa, cho dù ta rời khỏi nhẫn không gian cũng không trốn thoát được.” Lúc này trên mặt Tiểu Hắc tràn ngập vẻ ngưng trọng, trầm giọng nói.
“Cái gì? Phong tỏa không gian?” Nghe vậy, lòng Diệp Tinh lập tức chìm xuống tận đáy vực.
“Ừ, ta cũng không biết bố trí từ lúc nào, chính lúc nãy khi Mạc Cam Lâm tản linh hồn ra, ta mới cảm ứng được.” sắc mặt Tiểu Hắc cũng rất khó coi.
Tình huống vừa rồi, việc đầu tiên mà Diệp Tinh lựa chọn là bản thân chạy trốn, sẽ không trực tiếp để cho Tiểu Hắc mang bảo vật rời đi, sau đó bản thân ngã xuống.
Lựa chọn thứ hai mới là để Tiểu Hắc rời đi.
“Bây giờ nếu ta muốn rời khỏi, trừ khi mạnh mẽ đánh vỡ phong tỏa không gian đó.”
Hai người đang nhanh chóng trao đổi, lúc này Mạc Cam Lâm nhìn Diệp Tinh, lạnh nhạt nói: “Ta tới nơi này đúng là có chuyện, đó chính là giết ngươi!”
Vút!
Phía xa, một chiếc bóng nhanh chóng bay tới, đó chính là Linh Khuê Mộc vô cùng vạm vỡ.
Anh ta nhìn Diệp Tinh, cười to nói: “Ha ha, nhân Loại Kiếm Ngân, ngươi trốn đi? Sao ngươi không trốn nữa?”
Anh ta thấy sắc mặt khó coi của Diệp Tinh, lòng rất vui mừng.
Diệp Tinh nhìn khuôn mặt tràn ngập vẻ vui mừng của Linh Khuê Mộc, không có trả lời, mà chỉ nói: “Mạc Cam Lâm, trước đây chúng ta không có thù oán gì, không biết ta đắc tội ngươi lúc nào?”
Vừa nói, Diệp Tinh vừa trao đổi ý thức với Tiểu Hắc, thử tìm ra một con đường sống.
“Ám Thuẫn Tư là bạn ta, mà ngươi lại giết hắn, đây là sai lầm lớn nhất.” sắc mặt Mạc Cam Lâm bình tĩnh, dường như không có chút dao động tình cảm nào, tất cả mọi việc đều được anh ta nắm trong lòng bàn tay.
“Mạc Cam Lâm, để ta chiến đấu với nhân loại Kiếm Ngân này một trận trước đã.”
Lời anh ta vừa dứt, Linh Khuê Mộc nóng lòng nói, trong mắt tràn đầy chiến ý.
Trước đó Diệp Tinh cứ trốn mãi, hắn cũng không thoải mái.
Nghe vậy, Mạc Cam Lâm nhíu mày nói: “Ngươi muốn chiến đấu có nhiều đối thủ khác mà.”
“Được rồi.” Nghe Mạc Cam Lâm như thế nói, Linh Khuê Mộc đành phải thu lại ý nghĩ trong lòng.
Mặc dù là bạn tốt, lúc còn nhỏ yếu cùng nhau xông pha, nhưng hiện giờ hiển nhiên đã coi Mạc Cam Lâm làm trung tâm.
Mặc dù như vậy, nhưng Linh Khuê Mộc nhìn Diệp Tinh cười to nói: ” Nhân Loại Kiếm Ngân cường đại, danh tiếng vang vọng nhất giai đoạn hiện nay, nhân loại Kiếm Ngân giết chết rất nhiều bất tử sắp phải ngã xuống rồi, ta phải ghi lại quá trình ngã xuống, để cho các cường giả sau này thưởng thức một chút.”
“Linh Khuê Mộc, ngươi như vậy là đang tự tìm cái chết.” Sắc mặt Diệp Tinh âm u nhìn anh ta một cái.
“Ha ha, ngươi hết cơ hội rồi.” khóe miệng Linh Khuê Mộc cong len, vui vẻ cười to nói.
Vút!
Lời anh ta vừa dứt, một linh hồn vô cùng khủng bố bỗng nhiên bộc phát, giống như là một i mũi tên nhọn trực tiếp đâm tới, hung hăng đâm vào ý thức của Diệp Tinh.
Thứ này tản ra từ linh hồn Cam Lâm, vị cường giả vô địch bất tử cảnh khủng bố này ra tay!
“Nô dịch linh hồn?”
Cảm nhận được linh hồn mạnh mẽ này, mặt Diệp Tinh lập tức lộ ra vẻ dữ tợn.
“Mạc Cam Lâm, ngươi muốn nô dịch linh hồn ta? Đúng là nằm mơ!!!”
Ong…
Hồn châu khẽ rung lên, ngay sau đó linh hồn cường đại của Mạc Cam Lâm giống như thủy triều rút xuống, lập tức bị bài xích đi ra ngoài.
“Cái gì?” Mạc Cam Lâm khẽ cau mày: “Vậy mà hoàn hoàn ngăn cản được linh hồn của ta?”
Anh ta không hề biết, trong đầu Diệp Tinh có hồn châu, trừ khi đại đạo chi chủ tinh thông công kích linh hồn ra tay với hắn, nếu không hắn không cần lo lắng bị công kích linh hồn hoặc nô dịch linh hồn.
Tính ra thì, đây dường như bảo vật trân quý nhất trên người Diệp Tinh, còn trân quý hơn cả thiên địa linh vật.
“Không sợ hãi công kích linh hồn ư? Vậy thì thử công kích của ta xem!” sắc mặt Mạc Cam Lâm lạnh lẽo.
Tay phải anh ta vung lên.
“Đùng đùng đoàng!”
Trời đất vỡ nát, rất nhiều khí lưu hỗn độn chảy ra, sau đó hợp thành một bàn tay khổng lồ, bàn tay khổng lồ này uy áp ngút trời, hung hăng ép xuống Diệp Tinh.
“Răng rắc!”
Diệp Tinh chỉ cảm thấy áp lực khủng bố đánh tới, bàn tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống, thân thể Diệp Tinh cũng bị ép cong xuống, mặt đất dưới chân hắn cũng xuất hiện rất nhiều vết nứt nhỏ, không ngừng lan ra xung quanh.