Thần Khống Thiên Hạ

Rate this post

“Hello.” Một cô gái mặc chiếc váy hai dây đuôi cá cùng cặp kính râm trên mắt đầy kiêu ngạo bước vào phòng hội chủ.

Vương Sở Minh nhìn thấy cô thì không dấu nổi sự kinh ngạc trong mắt mình nhưng cũng rất nhanh anh thu lại sự kinh ngạc, rời mắt khỏi người cô gái đó.

“Vương Sở Minh, gặp lại em anh không vui à?” Cô tiến lên đặt túi xách trên bàn, ngồi xuống trên đùi anh.

Vương Sở Minh bị hành động của cô làm cho bất ngờ, muốn đẩy cô ra nhưng đã bị cô ôm chặt ở cổ.

“Em buông ra.” Anh trầm giọng, rời tay khỏi người cô.

“Bảy năm rồi mới gặp lại, anh không nhớ em chút nào à? Hay anh không còn yêu em nữa?” Cô gái phụng phịu dựa vào vai anh.

“Dương Tử Hàm, em rời khỏi người anh ngay lập tức.” Nói đến đây giọng anh đã không còn mấy phần kiên nhẫn.

” Anh chưa bao giờ gọi cả họ tên của em cả, trước kia anh chỉ gọi em là Hàm Hàm. Anh thay đổi rồi.”

“Em cũng thay đổi rồi.” Anh nhìn thẳng vào mắt cô, bị anh nhìn chằm chằm như vậy cô như có chút chột dạ né tránh ánh mắt của anh.

Bầu không khí trong phồng có chút ngột ngạt, căng thẳng. Vương Sở Minh vẫn nhìn chằm chằm vào cô. Đột nhiên tiếng mở của phòng phá tan sự yên ắng đó, cả hai không hẹn mà cùng hướng mắt ra phía cửa.

Tần Minh Nguyệt vui vẻ bước vào nhưng chợt đứng sững khi thấy hai người ở ghế hội chủ. Vương Gia Ninh và

Nhiếp Hân Như đi theo sau cũng không khỏi sững sờ, đắc biệt là Vương Gia Ninh.

Dương Tử Hàm nhìn bọn họ với ánh mắt khó hiểu, cô chợt thấy Vương Gia Ninh liền vui vẻ vẫy tay.

” Anh Tử.”

Vương Sở Minh với Tần Minh Nguyệt cùng nhìn nhau mà không nói gì. Trong lòng Vương Sở Minh biết lần này khó mà giải thích, anh thu lại tầm mắt, tay đặt trên eo Dương Tử Hàm hạ giọng.

“Tử Hàm, em đứng lên.”

Dương Tử Hàm cũng không cố chấp rời khỏi đùi anh.

“Xin lỗi đã làm phiền.” Tần Minh Nguyệt quay người đi, Vương Sở Minh định lên tiếng nhưng rồi lại thôi.

Nhiếp Hân Như cũng quay người đuổi theo cô, chỉ còn Vương Gia Ninh đứng ở đó nhìn chằm chằm hai người kia.

“Anh Tử, lâu rồi không gặp.” Cô ta niềm nở chạy đến muốn nắm tay Vương Gia Ninh nhưng cô đã hất tay ra ném thắng chiếc túi hàng hiệu về phía anh mình, ánh mắt đầy giận dữ. Vương Sở Minh cũng nhanh gọn bắt lấy chiếc túi của cô đặt lại trên bàn.

“Em làm gì vậy?” Dương Tử Hàm phần nộ nhìn sang.

” Anh Tử là để cô gọi à? Cô không nhìn xem thân phận mình như thế nào mà dám gọi tôi như vậy? Cô xứng sao?”

Cô quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn Dương Tử Hàm, giọng đầy nộ khí.

” Còn anh nữa, vẫn muốn nối lại tình xưa à? Sao nào? Chuyện năm xưa vẫn chưa đủ để cho anh một bài học à?

Vẫn muốn thêm một bài học nữa để mang theo xuống hố à? Chẳng phải anh cầu hôn chị Minh Nguyệt rồi sao, sao vẫn dây dưa với tình cũ là thế nào?” Cô tiến đến trước mặt Vương Sở Minh đối chất, anh không hề phản bác hay tức giận trước những lời.

Chỉ có Dương Tử Hàm đứng một bên như sét đánh ngang tai, cô ta tiến về phía hai người, cất giọng.

“Em nói gì cơ? Cầu hôn? Anh ấy cưới ai chứ?”

Vương Gia Ninh phớt lờ câu hỏi của Dương Tử Hàm, ánh mắt vẫn không rời khỏi anh mình, mãi lâu sau cô mới cất lời.

“Cầm túi, đi ăn, anh cả đang đợi.” Cô quay người rời đi trước, Vương Sở Minh cũng đứng lên chỉnh lại tây trang cầm theo túi của cô rời đi.

“Em về đi, lần sau đừng đến tìm anh nữa. Chúng ta không còn liên quan nữa rồi.”

Lời của anh khiến Dương Tử Hàm mất thăng bằng phải đứng dựa vào bàn làm việc, nhìn theo bóng hai người rời đi ánh mắt cô ta không dấu nổi sự căm giận. Cô nghiến răng nói.

“Vương Gia Ninh, cô dám nói về thân phận với tôi à? Cô hãy đợi đấy. Cầu hôn? Minh Nguyệt? Sẽ không có chuyện đấy xảy ra đâu.”