Thể Tôn

Rate this post

Khánh Băng ôm lấy giỏ hành lý đưa đến cho Tuấn Anh “chúc anh gặp nhiều may mắn trong kỳ thi!”

“Mình ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe, thi xong anh về”.

– Em biết rồi, anh cũng thế nhé!

Tuấn Anh mỉm cười “Vậy anh đi đây mình”.

– Để em tiễn anh ra đầu thôn.

Tuấn Anh gật đầu!

Khánh Băng lấy từ trong túi bà ba ra cái túi vải và đưa cho chồng “ở đây có một ít tiền anh hãy cầm lấy, lên đến tỉnh cần tiêu gì thì tiêu”.

Tuấn Anh nhận lấy túi vải, anh mở ra xem thì không khỏi bất ngờ “ở đâu mà mình có nhiều tiền thế?”

– Ừ…thì em tích cóp được.

“Anh lấy một ít thôi. Còn lại thì mình cất đi, có cần tiêu gì thì tiêu”.

– Không, anh cứ cầm lấy cả đi…anh đi xa nên cần phải có tiền, em ở nhà thì có tiêu tốn vào việc gì đâu. Với lại em hàng ngày buôn bán cũng có được đồng ra đồng vào, anh cứ mặc em.

Tuấn Anh thở dài “được rồi, mỗi người một nửa vậy!”

Khánh Băng cười hiền hoà “Dạ, vậy em giữ lại một nửa, khi nào anh cần thì báo em biết”.

“Được rồi, cứ như thế này nhé!”

– Dạ!

Cả hai đều im lặng, không ai nói gì thêm…chỉ lặng lẽ đi bên nhau.

Con đường mòn hôm nay vắng lặng không bóng người, chỉ có Khánh Băng sánh bước bên chồng, trên con đường mòn quen thuộc đầy sỏi đá. Cô nghe có chút bùi ngùi, đôi mắt chợt cay cay.

Gió chiều nhè nhẹ thổi, đong đưa chùm hoa dại, quay quanh là những con bướm nhỏ chập chờn, vài sợi nắng mong manh rơi xuống hàng cây ven đường.

Vừa ra đến đầu thôn là đường lộ lớn, nơi này sẽ có xe lam chạy qua.

Khánh Băng chợt bật khóc, cô sắp phải xa chồng, thật lòng thì cô không nỡ.

“Mình về đi!”

– Anh lên xe rồi em sẽ về.

“Đưa tiễn ngàn dặm rồi cũng phải chia ly, mình về nghỉ ngơi đi đừng bận tâm!”

– Không, em sẽ về khi anh đã lên xe.

Tuấn Anh ôm lấy vợ vào lòng. Nói thật thì anh cũng có chút không nỡ.

Ting…

“Mình về đi, xe đến rồi anh phải đi đây!”

//Anh trai ơi lên tỉnh không? Đây là chuyến xe cuối ngày, anh có đi không?

“Đi…”

Tuấn Anh dứt khoát buông Khánh Băng ra rồi bước lên xe…”về nhà đi mình, anh phải đi đây”

– Anh nhớ giữ gìn sức khỏe, và nhớ viết thư gửi về cho em anh nhé!

“Anh biết rồi, đến nơi anh sẽ viết thư gửi về cho em ngay”.

Chiếc xe lam đã khuất dạng trong ánh tà dương, Khánh Băng lủi thủi trên con đường mòn quen thuộc. Khói hoàng hôn huyền ảo mờ bóng người, Khánh Băng ôm lấy đôi vai gầy, rồi đây chỉ còn mình cô lẻ bóng, miệng cô khẽ nói lí nhí “hơi sương lạnh hay lòng người đang lạnh, anh đi rồi chỉ còn lại riêng em”.

Từ phía đối diện với cô đi về là một thân ảnh cao to trong bộ tây trang lịch sự, áo sơ mi trắng toát, quần tây đen được ủi thẳng tắp. Khánh Băng khựng bước đứng nhìn, cho đến khi bóng dáng ấy lướt qua mặt cô. Và rồi cô chợt nhíu mày “sao gương mặt của người đàn ông đó có vẻ rất quen, mình đã từng gặp người đó ở đâu rồi sao?”

Khánh Băng quay đầu nhìn lại phía sau nhưng không thấy ai, chỉ có mù sương. Cô liếm môi rồi nhanh chân rời đi…

Bình bịch…

Bình bịch…

Nghe có tiếng bước chân phát ra từ sau lưng, Khánh Băng quay đầu lại nhìn nhưng không thấy ai. Cô lại tiếp tục đi…

Bình bịch…

Khánh Băng một lần nữa lại qua đầu nhìn về phía sau, vẫn không thấy ai. Cô đưa tay nắm chặt hai bên ống quần “xảy ra chuyện gì vậy chứ?”

Lưỡng lự một lúc, cô quyết định nhanh chân chạy một mạch về nhà.

Điều bất ngờ thay, cô vừa đẩy cửa bước vào nhà lại thấy người đàn ông mặc áo sơ mi trắng vừa nãy ngồi nhìn cô với vẻ mặt lạnh lùng.

Khánh Băng hốt hoảng hét lên “á…á…”

– Anh…anh là ai? Sao lại xuất hiện trong nhà của tôi?

Người đàn ông vẫn nhìn Khánh Băng nhưng không lên tiếng.

Toàn thân Khánh Băng run rẩy, một cảm giác lạnh thấu xương ập đến khiến cô phải xoa hai bàn tay với nhau “anh…anh…”

Người đàn ông di chuyển ánh mắt nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng “trả lại chiếc nhẫn cho tôi”.

– Nhẫn…nhẫn gì chứ?

“Cô còn giả ngốc được à?”

Khánh Băng lắc đầu “tôi không có!”

“Nhìn vẻ bề ngoài của cô xinh đẹp đến thế lại đi làm mộ tặc…thật khiến cho tôi phải bất ngờ đó”.

– Tôi…

“Không vòng vo với cô nữa, trả lại chiếc nhẫn cho tôi…đó là vật kỷ niệm của mẹ tôi để lại cho tôi!”

– Thật ra anh là ai?

“Tôi là ai sao? Là người đã bị cô đào mồ cuốc mả cách đây ba hôm”.

Phịch…

Khánh Băng ngã quỵ xuống đất “tôi…”

“Tại sao cô lại phải đi trộm mộ?”

Nước mắt Khánh Băng chợt tuôn rơi “anh nghĩ tôi muốn làm cái nghề bất nhân này lắm sao? Chẳng qua là vì cuộc sống này quá cùng cực, chồng tôi lại đến kỳ thi cử, mà nhà thì không còn hột gạo nào, tôi cũng vì bất đắc dĩ!”

Nói xong, Khánh Băng chợt nhớ ra “anh là người đã chết thật sao? Mà tên của anh là gì thế?”

“Tên tôi là Thiển!”

– Cậu hai Thiển, cái tên này tôi đã từng nghe qua. Nhưng trước khi giờ tôi chưa được gặp qua.

“Tôi không quan tâm, cô nhanh trả lại chiếc nhẫn cho tôi”.

Khánh Băng gãi gãi mũi “tôi bán rồi!”

“Cái gì chứ?”

Khánh Băng không còn cảm giác sợ hãi, dù cô đã biết Thiển không phải là người, anh không hề cho cô cái cảm giác sợ hãi. Cô nói chuyện với anh như nói chuyện với một người bình thường, cô vừa nói chuyện vừa thắp sáng chiếc đèn chong cóc.

“Cô đang đùa với tôi sao?”

– Tôi rảnh đâu mà đi đùa với anh, tôi đã bán thật đấy.

Thiển bất lực thở dài “tôi không cần biết, cô phải đi tìm nó về cho tôi, nó vô cùng quan trọng đối với tôi”.

Khánh Băng há hốc mồm “thôi chết rồi, có tìm gặp thì cũng có tiền đâu mà chuộc về chứ”.

“Cô có vấn đề gì à?”

Khánh Băng lắc đầu “không…”

“Vậy tối mai tôi sẽ đến lấy lại nhẫn!”

– Này…

Thiển đã biến mất “chết rồi…mình nên làm gì bây giờ!”