Thiên Tôn Trùng Sinh
“Bác gái, cẩn thận lời nói.” Thẩm Đại Lệ nhịn rồi lại nhịn, trong lòng thầm hận nhưng không dám nói ra. Ai bảo mai sau cô ta còn phải gả vào Mạnh gia, trở thành người nhà họ Mạnh?
“Cẩn thận lời nói? Cô có mặt mũi đó?” Mẹ Mạnh chống nạnh, chỉ tay vào mũi Thẩm Đại Lệ, hở mồm ra là mắng chửi.
Thẩm Đại Lệ chỉ biết đứng đó nghe chửi, muốn phản bác nhưng không dám phản bác nửa lời.
“Bà thông gia, con gái nhà tôi có chỗ nào khiến bà không vừa ý? Cớ sao lại nặng lời như vậy?”
Đúng lúc này, Cố Yên Nhiên cảm giác có người xô đẩy. Cô theo bản năng quay đầu nhìn, đập vào mắt là Lâm Chiêu Đệ, mẹ của Thẩm Đại Lệ.
Người đàn bà này, vẫn là lần đầu tiên kể từ khi xuyên qua, Cố Yên Nhiên được tận mắt nhìn thấy. Nghe nói con trai bà ta, cũng chính là em trai của Thẩm Đại Lệ, Thẩm Tài Phú sắp thi lên cấp ba. Bà ta lo lắng cho con trai, mua một căn phòng ở trấn trên, cùng với con trai ở trong đó. Con trai chỉ việc học tập, còn những chuyện khác, có bà ta lo đến tận chân răng.
Mà lý do bà ta vội vàng gả Thẩm Đại Lệ đi như vậy, vì việc học tập của Thẩm Tài Phú quá ngốn tiền. Riêng tiền học trong kỳ hai sắp tới, đã mất chín khối! Số tiền này, bảo bà ta bỏ ra, bà ta cũng cảm thấy thịt đau.
Vì để an ủi chỗ thịt đau đấy, bà ta tính toán gả Thẩm Đại Lệ đi, lấy sính lễ bù vào ngân sách thiếu hụt.
Cố Yên Nhiên co giật khóe môi.
Thứ đồ gì?
Nghe tên bà ta là biết, cha mẹ bà ta trọng nam khinh nữ, giống bà ta chỉ sủng ái con trai. Bà ta từng chịu qua những nghẹn khuất của việc trọng nam khinh nữ, không những không thay đổi, để con gái mình có cuộc sống tốt hơn, lại đạp lên vết xe đổ của cha mẹ, vì con trai mà hi sinh con gái không điểm dừng.
Lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, khó trách Thẩm Đại Lệ hắc hóa.
Cố Yên Nhiên lắc đầu, tiếp tục theo dõi tình hình.
Nghe đến ba chữ “bà thông gia”, mẹ Mạnh như bị chọc phải vảy ngược, giãy đành đạch: “Ai là thông gia với nhà bà?”
Lâm Chiêu Đệ tủm tỉm cười: “A Thịnh từng nói sẽ cưới hỏi Đại Lệ đàng hoàng, bà là mẹ của A Thịnh, tôi gọi bà ba chữ “bà thông gia”, chỗ nào không phải?”
Sắc mặt mẹ Mạnh trắng bệch, đầu khó khăn di chuyển, thẳng hướng Mạnh Thịnh: “A Thịnh?”
Mạnh Thịnh chột dạ cúi đầu, nắm tay siết chặt. Trong thư gửi về thành phố, hắn bắt cha nhất định phải mang theo mẹ đến, vì mẹ hắn đanh đá, nhất định có thể dọa lui nhà họ Thẩm!
Ai ngờ Lâm Chiêu Đệ vừa ra, lập tức quăng quả bom lớn, khiến nhà họ Mạnh luống cuống chân tay.
Nhưng Mạnh Thịnh thật sự không muốn cưới Thẩm Đại Lệ!
Mặc dù không biết còn phải đợi ở nông thôn bao lâu, nhưng hắn có một tiểu thanh mai xinh đẹp, duyên dáng đang đợi ở thành phố. Những cô gái ở nông thôn, chẳng qua là chơi qua đường mà thôi, người duy nhất hắn muốn cưới làm vợ, chính là tiểu thanh mai kia!
Mạnh Thịnh vùng vẫy muốn tìm đường sống: “Tôi… tôi nói vậy lúc nào?”
Lâm Chiêu Đệ thu lại nụ cười trên khuôn mặt, ánh mắt lóe qua tia sáng lạnh.
Bà ta từng là bà mối, khéo nhất mấy chuyện đưa đẩy.
Đe dọa, dụ dỗ, lừa gạt… càng là nói đến quen miệng.
Thằng nhóc Mạnh Thịnh chưa đủ lông đủ cảnh trước mắt, cũng dám trêu đùa bà ta?
Mẹ Mạnh lấy lại tự tin: “Nghe thấy chưa, A Thịnh nhà tôi chưa từng nói sẽ cưới con gái bà, là con gái bà tự mình đa tình mà thôi!”
“Phải không?” Lâm Chiêu Đệ híp mắt, “Thanh niên tri thức Mạnh nhất định không nhận nợ?”