Thiên Tôn Trùng Sinh
“Cảm ơn chị Tiểu Cố, nhưng mà… cha mẹ bọn em không cho đâu.” Xảo Nhi gãi gãi đầu, thẹn thùng từ chối, Lợi Tử thèm thuồng nhìn nồi canh thơm ngào ngạt, nhưng cuối cùng vẫn nghe theo chị gái: “Cảm ơn chị Tiểu Cố, bọn em ăn no rồi, không uống.”
Cố Yên Nhiên đi hai, ba bước đến cửa, kéo chúng vào nhà: “Không cần ngại, chỉ là chút canh xương không đáng tiền mà thôi, uống mấy hớp cho nóng người.”
“Đúng vậy. Xảo Nhi, Lợi Tử, các em không thể bỏ qua tay nghề của Tiểu Nhiên đâu!” Lâm Hiểu Nhan vội vàng phụ họa, yêu thích nhìn hai đứa trẻ. Đây mới là tiếu thiên thần trong lòng cô, con cô mai sau chắc chắn cũng sẽ ngoan ngoãn, hiểu chuyện thế này!
Xảo Nhi Lợi Tử từ chối thêm hai câu, thấy chủ nhà vẫn quyết tâm mời chúng nó uống, mới bẽn lẽn mò đến bàn ăn, cầm bát canh xương uống cạn.
Từ Cẩn, Lục Trạm, Lục Diên Lễ: “..”
Bọn họ là không khí đúng không?
“A! Các cậu còn đứng đó làm gì? Không sợ đông lạnh chết?” Lâm Hiểu Nhan kỳ quái nhìn ba người đứng ngoài
cifa.
“Vào đây…” Lục Diên Lễ yếu ớt trả lời.
Cả đám tề tụ bên bàn ăn uống canh, canh xương vừa ngọt vừa ngon, khiến đám người híp mắt đầy hưởng thụ. Ăn xong, Cố Yên Nhiên quét mắt nhìn ba người đàn ông đối diện, hơi nhíu mày hỏi: “Các cậu đến tìm chúng tôi chơi?”
Từ Cẩn nuốt xuống một miếng canh cuối cùng, ánh mắt mang theo tia lưu luyến: “Coi như thế đi… nhà chúng tôi không kịp xây xong trước mùa đông, bất hạnh phải ở lại khu thanh niên tri thức. Mà các cậu biết điều kiện bên đó rồi đấy, người đông nhiều chuyện, tập thể gặp tí chuyện nhỏ cũng cãi nhau um xùm. Hai ngày nay, mặc dù không cần phải ra đồng, nhưng tôi chưa ngày nào ngủ đủ giấc.”
Lâm Hiểu Nhan tỏ vẻ thấu hiểu. Vào vụ thu, đám người làm việc cực khổ, khi trở về ngả lưng trên giường là ngủ, không còn tinh lực đi cãi nhau. Nhưng vào mùa đông, không có việc để làm, bọn họ bắt đầu bật chế độ “ăn no rửng mỡ”, thường xuyên gây chuyện vô cớ, khiến người khác sống không yên.
Phần là vì xua đi cái đói âm ỉ trong bụng, phần là vì xua đi cái lạnh, cũng có thể muốn phát tiết bực bội, khó chịu trong lòng.
Nhưng dù lý do là gì, Lâm Hiểu Nhan đều cảm thấy chán ghét những người như vậy.
Bọn họ đói, người khác không đói sao? Bọn họ lạnh, người khác không lạnh sao? Bọn họ bực bội, thì cũng muốn những người xung quanh phải bực bội, khó chịu như mình?
Suy nghĩ này quả là ích kỷ, nhỏ nhen…
“Đúng rồi, chị Tiểu Cố, chị Tiểu Lâm, mẹ em kêu em đến hỏi hai chị, xem hai chị thích ăn lê không? Nhà đại đội trưởng thôn Hồng Phúc có một vườn lê to, bọn họ ăn không hết, bán lấy tiền… giá cả tiện nghi, rẻ hơn hợp tác xã rất nhiều.” Xảo Nhi quơ cánh tay nhỏ, hai mắt sáng bừng, “Chiều qua em và mẹ đến xem, hơn mấy chục bao lê to, ôi… ăn đến bao giờ mới hết?”
Nhìn thấy vẻ tham ăn của cô bé, Lâm Hiểu Nhan và Cố Yên Nhiên đồng thời bị chọc cười.
“Thích!” Cố Yên Nhiên gật đầu hỏi: “Bao giờ họ bán?”
“Buổi chiều nha! Tối qua mẹ em ăn thấy ngon, định bụng chiều đi mua thêm. Nếu các chị đi, có thể đi cùng mẹ em.”
Lâm Hiểu Nhan “ừm” một tiếng, quay sang ba người Lục Diên Lễ hỏi: “Các cậu thì sao? Có muốn mua một ít không?”
“Muốn!”
Cả ba chắc chắn đáp, nghe đến bốn chữ “giá cả tiện nghi”, thì bọn họ đã quyết tâm mua rồi.
Thảo luận sơ qua, cả đám quyết định hai giờ chiều nay tập hợp trước cửa thôn, cùng mẹ Xảo Nhi Lợi Tử đến thôn
Hồng Phúc. Tin nhà đại đội trưởng thôn Hồng Phúc bán lê vẫn chưa truyền đi xa, vì thời nay không thể tự buôn bán riêng, nếu bị báo cáo nhẹ thì tạm giam vài ngày, diễu phố răn đe, nặng thậm chí bị coi là phần tử xấu… mà kết cục của phần tử xấu, luôn không phải kết cục tốt gì.