Thời Gian Cùng Anh Vừa Hay Đúng Lúc
Lưu Ngọc Luy không những đu Idol thành công mà còn tặng quà tận tay cho người ta, tâm trạng phải gọi là phơi phới đến lúc xếp hàng ra về.
Nhờ có Choi Kwan và những vệ sĩ khác như đầu trâu mặt ngựa ai thấy cũng né xa ba thước, cậu thuận lợi ra về mà không cần phải chen chút với đông nghịt người. Cậu xấu hổ đến nổi lấy mũ trùm đầu, bước vội ra bên ngoài.
Hiện tại đã qua nửa đêm, nên về ngủ, nhưng cậu lại đói bụng. Cũng phải, lượng vận động hôm nay của cậu đã vượt quá ngày thường. Choi Kwan vẫn chưa khởi động xe, chỉ nói với cậu là chờ một lát.
Lưu Ngọc Luy gật đầu, nhân lúc này từ trong túi lấy ra nước tẩy trang lau đi bụi bẩn bám trên da mặt. Hôm nay đã quá giờ skincare, dù có thoa hay xức mỹ phẩm lên mặt cũng không có tác dụng. Cậu chỉ chăm sóc da, không trang điểm cũng không dùng son môi có màu, son dưỡng thì có vài cây, mỗi khi khô môi thì thoa lên.
Cậu đang thoa son thì có người mở ra cửa xe, ngồi vào chỗ kế bên. Thân hình người đàn ông cao lớn, che lấp ánh đèn đường từ bên ngoài chiếu vào. Gió lạnh ùa vào kèm theo mùi nước hoa quen thuộc, cậu đã từng ngửi thấy cách đây không lâu. Mùi hoắc hương, sự kết hợp hoàn mỹ giữa thảo mộc và mùi gỗ, có chút ngọt nhẹ và nồng nàn. Lúc đứng trên sân khấu, hương thơm cứ phất qua chóp mũi, làm cậu si mê.
Giang Noah?
Lưu Ngọc Luy đột ngột ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt mang ý cười của người đàn ông.
Cậu hít sâu, đầu óc trống rỗng.
Giang Noah vẫn giữ nguyên dáng vẻ lúc biểu diễn trên sân khấu, lễ phục cũng không thay ra, trang điểm cũng chưa tẩy. Hắn muốn cậu tự phát hiện ra, hắn chính là Idol mà cậu hết mực hâm mộ.
Cũng đã đến lúc để cậu nhận ra và nhào vào vòng tay hắn rồi. Hắn chắc chắn sẽ cho cậu một trải nghiệm khó quên.
Lưu Ngọc Luy bật thốt: “Em biết rồi!”
Giang Noah cười muốn rách khóe miệng, nhưng lại ra vẻ bình tĩnh không nóng không lạnh: “Em biết gì?”
“Anh em song sinh!”
Lưu Ngọc Luy cảm thấy mình suy đoán quá hợp lý: “Anh là Giang Noah ngôi sao nổi tiếng, còn anh Giang giang hồ kia là anh em với anh đúng không? Anh là Noah, vậy anh kia là Titanic?”
*Noah và Titanic đều là tên riêng của những chiếc thuyền
Giang Noah cứng họng, đang cười như đang mếu: “…”
Choi Kwan đang lái xe bị trượt tay, đánh vô lăng lấn đường xe máy: “…”
Tưởng tượng thật là phong phú quá.
Lưu Ngọc Luy gật gù, tự mình suy đoán tự mình nhận đồng: “Anh đẹp trai phong độ hơn anh ta nhiều, hát hay, dịu dàng, không có lẳng lơ như anh ta-”
Chụt chụt.
“Um…”
Cậu đang nói một nửa thì Giang Noah đã cắt ngang, hắn vươn tay nâng mặt cậu lên, bóp mỏ, cúi đầu hôn tới tấp.
Lưu Ngọc Luy bị hôn tới choáng váng, mặt trướng đỏ bừng, um a ú ớ không nói được gì, có dùng hết sức lực cũng không đẩy được hắn ra mà càng bị cuốn vào sâu hơn.
Cậu khóc không ra nước mắt, vẫy tay về phía ghế lái, hòng dùng thần giao cách cảm với vệ sĩ nhà mình.
Choi Kwan tri kỷ thả xuống rèm che ghế sau, để đôi trẻ dễ bề hành động. Gia chủ đã ra lệnh, không cho bọn anh xen vào chuyện tình cảm của cậu chủ và các chàng rể, phải để bọn họ tìm hiểu lẫn nhau.
“…” Ý cậu không phải vậy!
Giờ thì Lưu Ngọc Luy có ngu cũng biết người đàn ông này là Giang Noah, người suốt ngày luôn quấy rối cậu, thả thính cậu, quá đáng hơn là muốn ngủ cậu.
Mới năm phút trôi qua mà như một thập kỷ.
“Ưm…A…”
Lát sau nữa, khi cậu sắp thở không ra hơi, Giang Noah mới ngừng nghỉ xuống, dời môi đi, giọng khàn khàn gợi cảm: “…Biết anh là ai hay chưa? Em sẽ đồng ý yêu đương với anh chứ?”
Lưu Ngọc Luy xụi lơ trong vòng tay của hắn như cục bột mềm, hé mồm thở lấy thở để. Từ khi sinh ra đến bây giờ, cậu chưa từng trải qua cảm giác bị hôn nhau triền miên như thế. Vừa tê tê dại dại vừa làm cậu nóng lên, môi giống như sưng lên.
Hắn nhịn không được ôm con nhà người ta vào lòng hết xoa đầu lại sờ khuôn mặt, ánh mắt sôi trào, thiếu điều viết ba chữ “Đang động dục” lên trán. Đáng lẽ dân chơi như hắn, không nên bị kích thích bởi một nụ hôn đơn giản như vậy.
Khi biết hắn là Idol của mình, chắc chắn cậu sẽ sung sướng tới phát khóc, đồng ý hẹn hò liền tay, hắn cũng không cần phải dè chừng Lương Hàn Văn nữa. Biết đâu chừng hắn sẽ trở thành con rể của thủ lĩnh kế tiếp, được một nửa gia sản nhà họ Lưu. Một mũi tên trúng hai con chim.
“Chú Choi, dừng xe!”
Lưu Ngọc Luy đưa tay che miệng, giận phát run, gọi Choi Kwan ngừng lại.
Két!
Choi Kwan phanh gấp, dừng xe lại: “Cậu chủ, làm sao vậy?”
Cạch.
Bốp!
“A?”
Giang Noah cũng không hiểu mô tê gì đã bị Lưu Ngọc Luy mở ra cửa xe, đạp xuống đường không chút thương tiếc. Cậu giật lại món quà mà mình tặng hắn, hùng hổ đóng lại cửa xe, ra hiệu cho Choi Kwan chạy tiếp.
“Tôi mặc kệ anh là Noah hay Titanic, chỉ được phép hôn nhau khi hai bên có tình cảm với nhau thôi biết không hả!”
“Chú Choi, lái xe đi!”
Lưu Ngọc Luy tức giận rồi.
Choi Kwan nuốt nước miếng, vâng vâng dạ dạ nhấn ga, bỏ lại một làn khói xe và một Idol vừa bị đuổi xuống giữa đường.
Giang Noah trơ trọi đứng dưới gió lạnh, đầu óc rối bời: “…” Cái lý luận yêu đương này sao mà giống…
Thôi bỏ đi.
Hắn gãi đầu, vẫn là nên đi xin lỗi em ấy thôi.