Vĩnh Sinh

Rate this post

Cậu không định giấu 001 nữa, dù sao đã chọn ở lại chuyện để bọn họ biết vũ khí chủ chốt của cậu cũng không phải là vấn đề, bịa đại nói nó là một loại dị năng đại loại thế là được.

Ngay khi vô thức dùng tay đỡ lấy phần đầu của xác sống vừa tiến đến, một làn sương đen từ tay Lục Vĩnh Hi bao lấy cả đầu đối phương, xác sống ấy ngã xuống, cả phần đầu và tinh hạch trong não đã biến mất chẳng còn đâu.

Lục Vĩnh Hi có ảo giác trái tim cậu lạnh hơn đôi phần, tinh thần lực tiêu hao cũng khôi phục ít nhiều. (4)

Đây là dị năng lạ cậu vẫn luôn không rõ đó ư?

Máu cả người Lục Vĩnh Hi lập tức sôi trào, tinh thần vẫn phân ra một phần chiến đấu với đám xác sống đang xuất hiện ngày một nhiều hơn, não bộ vẫn liên tục phân tích vấn đề bản thân đang nghi hoặc.

Cậu đây là dị năng cắn nuốt? Cắn nuốt thứ quái vật kia tăng dị năng cho mình….vậy có phải đến một ngày nào đó sử dụng dị năng này quá nhiều cậu sẽ thật sự trở thành thứ kinh tởm này hay không. (1)

Cậu biết chỉ cần không phải lúc mạng sống bị đe dọa thì không nên dùng thứ dị năng tựa như con dao hai lưỡi này. Chung quy cơ giáp sau cùng cũng phải lộ, tích cực mà nghĩ cũng có thể coi thứ dị năng nguy hiểm ấy như một quân bài chủ chốt để lại vào sau cuối.

Mọi người sau khi nghe Cổ Viễn Quân nói đã ngay lập tức chấn chỉnh tinh thần, vừa chiến đấu vừa để ý nhắc nhở đến những người đồng đội không có dị năng của mình. Thương vong hàng loạt không tiếp tục diễn ra nhưng bọn họ là con người, nếu cứ đánh mãi như thế chỉ một lát nữa thôi dị năng cạn kiệt, tinh thần và cả thể lực đều không còn, bọn họ nhất định sẽ phải chết.

Cố Viễn Quân chỉ yêu cầu một vài dị năng giả hệ hỏa thử đến thiêu rụi đám dây leo biến dị kia, nhưng kết quả không khả quan cho lắm, mưa như trút nước khiến dị năng hệ đối lập như họ giảm đi rất nhiều.

Thật sự đây không phải là cách, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác cả.

Đám xác sống gào thét, xô đẩy nhau mà đến tựa như một cơn sóng dữ muốn nhấn chìm tất cả bọn họ. Dù ở nơi cao thế này bọn họ vẫn trong thật nhỏ bé làm sao. Đạn đem theo bên người dần hết, Cố Viễn Quân chỉ có thể dùng báng súng tấn công mạnh vào phần đầu xác sống. Nhưng những xác sống có dị năng lại không dễ đối phó như vậy, hắn chật vật hơn rất nhiều, vậy mà khi Lục Vĩnh Hi gặp chút nguy hại là thiếu tá lại có mặt ngay.

Hắn lách người canh chuẩn phóng thẳng con dao quân dụng vào đầu một con, chỉ để nó xê dịch mục tiêu tấn công một chút, thế thì Lục Vĩnh Hi có thể nhờ đó phát hiện ra nó nhưng cái làm hắn không ngờ là xác sống ấy lại ngã sang hướng khác, hoàn toàn không còn cử động.

Dị năng thứ 2?

Mặt trăng treo cao, mưa đêm không dứt, xác sống vây quanh, thế mà nhiều người thường lại thức tỉnh dị năng vào đúng lúc này.

Lục Vĩnh Hi cảm nhận qua tinh thần lực sự thay đổi của nhiều người trong lúc bản thân đang chiến đấu, có cả thiếu tá nữa.

Cậu và người nọ đối mắt với nhau cách một khoảng xa, đôi mắt Lục Vĩnh Hi trong đêm tối sáng tựa như trăng, từng tiếng gầm giận dữ của xác sống, từng tiếng thở nặng nhọc, tiếng la thét đau đớn dường như biến mất chẳng còn đâu. Trong mắt thiếu tá chỉ còn mỗi mình cậu, còn mỗi nụ cười nhỏ nhặt trên môi Lục Vĩnh Hi.

Lục Vĩnh Hi nhẹ gật đầu với hắn sau đó chớp mắt đã biến mất không để lại chút dấu vết nào. Giây sau từ hư không xuất hiện một thứ to lớn chắn trước mặt tất cả mọi người. Cơ giáp màu trắng bạc cao khoảng tầm 10 mét, vỏ ngoài lạnh lẽo, cứng rắn đến cực điểm, từ đầu đến chân đều được đo đạt tỉ mỉ, mạnh mẽ và hoàn mỹ, đôi mắt xanh thẩm lóe lên mang đến cảm giác áp bách cho tất cả mọi người, kể cả đám xác sống trước mặt.

Tất cả đều bị nó làm cho chấn động, động tác chiến đấu vô thức đình trệ vài phần cho đến khi giọng nói quen thuộc truyền đến bên tai từng người.

“Tập trung vào việc phá mở đường đi đi, bọn này để tôi”

“Phụ tá Lục?”

“Vâng, về sẽ giải thích với ngài sau, nói dễ hiểu thì đây là dị năng của tôi.”

Cố Viễn Quân nhìn cơ giáp trước mặt biến mất rồi lại đột nhiên xuất hiện trong bầy xác sống, hắn biết đó là tốc độ di chuyển của nó. Kinh ngạc có, lo lắng có, càng nhiều hơn là những nghi ngại vẩn vơ khiến hắn không dám suy đoán lung tung.

Lục Vĩnh Hi ở bên trong cơ giáp không ngừng dùng tinh thần lực của mình vừa điều khiển 001 chiến đấu, vừa cung cấp năng lượng cho nó. Đám xác sống như một đàn ong vỡ tổ, ồ ạt vây lấy thứ vật thể to lớn, lạnh lẽo kia. Tiếng gào thét của chúng hòa quyện vào nhau tạo thành một bản giao hưởng chết chóc trong đêm tối.

001: “Hệ thống năng lượng được khởi động, có thể tiến thành chuyển đổi vũ khí tấn công”

Tay trái của nó tự động tháo gỡ rồi lại lắp lại ngay tức khắc trở thành khẩu pháo năng lượng lớn, tay phải là thanh kiếm laser sắc bén hơn bất cứ thứ vũ khí nào tồn tại trên thế giới nhỏ này. Những tia năng lượng xanh bắn ra như những tia chớp, thiêu đốt bất cứ thứ gì cản đường. Cảm giác nóng rực bao trùm lấy toàn bộ khu vực, tiếng gào thét của xác sống bị cắt ngang bởi tiếng nổ kinh hoàng. Cây cối gần đó đều vì sức mạnh của từng lần bắn của khẩu pháo thiêu rụi toàn bộ, phản chiếu trong mắt các binh linh chỉ còn lại ánh lửa phập phừng, cây cỏ bị ngọn lửa bất ngờ bao phủ hết thảy, cảnh tượng ấy kinh diễm lại ấn tượng vô cùng, gần như thắp sáng cả vùng trời u tối của họ.

Cố Viễn Quân cũng đứng lặng yên ở đấy vài giây, mới mở bộ đàm tập hợp mọi người đến trước đám dây leo bắt đầu dùng dị năng tấn công nó.

Hắn không giúp được gì cho em ấy, vì vậy phải nhanh lên, bọn họ phải rời đi ngay bây giờ.

Thật may, khi binh lính chưa có bất kì ai phải dùng dị năng tấn công bức tường dây leo dày nặng trước mặt, nó đã tự động thu mình lại từ từ mở ra cho bọn họ một con đường. Dị năng hệ lôi của Cố Viễn Quân thế mà có thể khiến nó e dè. 3

Dòng điện có thể tác động đến nó, thế mà những thứ như lửa lại không.

Ở phía sau lưng họ, Lục Vĩnh Hi vẫn luôn điều khiển cơ giáp chiến đấu. Bầu không khí ngột ngạt, mùi khét lẹt của cây cối trên núi hòa quyện với mùi tanh của xác chết làm cho đầu óc con người ta quay cuồng, choáng váng, đến điên cuồng.

Bên trong cơ giáp, những sợi tóc xõa trước trán cậu sớm đã ướt đẫm mồ hôi, đôi mày thanh tú cau chặt, dị năng cậu lại đến hồi cạn kiệt rồi. Pheromone trong không khí hỗn loạn một mảng, đôi mắt Lục Vĩnh Hi phủ lên một lớp sương mờ.

Cậu chỉ đợi, đợi tiếng gọi của một người.

“Phụ tá Lục, về đi em”