Tiên Tử Xin Tự Trọng
Trên bờ có một nhà hàng cho phép du khách tự mang hải sản tới đó nhờ chế biến, còn nhà hàng chỉ tính tiền công. Vì thế, đối với những loại hải sản thích hợp để xào nấu mọi người đều đặt họ làm riêng. Đợi đến khi từng khay đồ ăn được giao tới thì Từ Nhất Sanh cũng đã trở về sau khi xử lý vết bỏng.
Cô ta đi theo sau Cận Dịch Khẳng bước xuống thềm, hình như có ghé qua hiệu thuốc nên trên tay có cầm túi ni lông. Vết đỏ trên chân đã được bôi thuốc mỡ.
Lúc ấy, Long Thất đang cười đùa với Ban Vệ.
Ban Vệ đang nói về album mới của mình, năn nỉ cô tiếp tục sắm vai nữ chính trong MV của hắn. Cô bảo nếu thế thì phải tăng giá cát xê. Hắn lập tức chuyển chủ đề, hỏi Ô Gia Quỳ có hứng thú với việc quay MV hay không. Long Thất liền đáp: “Thôi được, tính giá hữu nghị cho anh.”
Hắn nói: “Được, chốt luôn!”
Ba giây sau, hắn lại cười xoà: “Đùa thôi mà. Bớt nóng, bớt nóng.”
Sau khi Phương Toàn ăn uống no say thì nói muốn đi tắm tiên.
Thân là con gái nhưng lại rất phóng khoáng, ban đầu cô ta còn cố khích Ô Gia Quỳ: “Chẳng phải bà vẫn muốn bơi khỏa thân sao?”
Phương Toàn cứ ngang nhiên tiết lộ ‘bí mật’ của bạn thân như vậy nên Ô Gia Quỳ liền khích đểu lại: “Vậy bà cởi trước đi!”
Cô ta đáp: “Tôi xuống nước thì bà có xuống không?”
Ô Gia Quỳ hếch cằm, nói: “Đi đi, tôi có ngăn bà đâu?”
Ban Vệ huýt sáo, vỗ tay rần rần. Phương Toàn đi thẳng một mạch ra biển, cởi áo rồi giơ lên: “Nhát thế! Tôi mà xuống thì mấy người cũng phải xuống hết đấy.”
Cô ta xuống nước rồi mới bắt đầu cởi dây áo bikini sau lưng, vừa cởi vừa vặn eo mấy cái. Bấy giờ, Ô Gia Quỳ cũng cười, chống hai tay lên chiếc ghế vải, nói: “Đồ điên.”
Sau đó, Phương Toàn thật sự đưa lưng về phía mọi người cởi áo bikini ra, còn hất lên trời, vui sướng hét lớn một tiếng, rồi lặn xuống nước. Tang Tư Minh huýt sáo thật to cổ vũ. Chừng ba giây sau, cô ta ngoi đầu khỏi mặt nước sủi đầy bọt trắng, từ cổ trở xuống vẫn chìm sâu trong nước. Cô ta chỉ về phía họ, hét: “Tới đây đi, lũ hèn!”
Long Thất đang ngồi dưới dù che nắng, mép dù bị gió thổi bay phần phật. Tay Cận Dịch Khẳng đút túi quần, đang đi đến bên này. Từ Nhất Sanh lẳng lặng nối gót theo sau, trông dáng vẻ cực kỳ ngoan ngoãn. Tang Tư Minh đang khích Ô Gia Quỳ, nhưng cô ta chẳng buồn đáp lại. Long Thất nhìn dáng vẻ vừa cười vừa la hét của Phương Toàn hồi lâu thì cười nhạt theo mọi người, sau đó đặt điện thoại lên bàn.
Ban Vệ và Tang Tư Minh nghe thấy động tĩnh, bèn nhìn cô.
Cô đi vòng qua chiếc bàn gỗ, giẫm lên bãi cát mềm ẩm ướt, vừa đi vừa giữ mái tóc dài đằng sau gáy. Ngón tay luồn vào dây váy trên đầu vai, kéo nhẹ một cái, chiếc váy màu đen theo người tuột xuống chân, rơi trên bãi cát. Thấy vậy, Phương Toàn chỉ vào cô, nói: “Long Thất, tôi phục cô rồi đấy.”
Cận Dịch Khẳng chậm rãi đi tới chỗ giá nướng, từ từ nhìn về phía cô. Cô tiếp tục cởi dây bikini sau lưng. Tiếng huýt sáo của Tang Tư Minh còn vang hơn lúc trước mấy lần, hắn vỗ tay tỏ vẻ thích thú.
Khi nước biển ngang đến bắp chân cô, mái tóc dài lại xõa tung trên vai, chỉ còn dây áo bikini được thắt trên cổ, phần lưng đã lộ trần. Phương Toàn vừa bơi vừa gào mồm kêu thích cô. Áo bikini nổi trên mặt biển, cô lao mình xuống nước, cả người chìm trong nước biển ấm áp.
Cô bơi được một lúc thì trồi lên hít thở. Ngọn hải đăng xa xa loé lên rồi vụt tắt, nhìn không rõ vẻ mặt của Cận Dịch Khẳng đang đứng trên bờ, nước biển dập dềnh ngay trước mũi, cậu vẫn đứng nguyên tại chỗ. Phương Toàn đột nhiên ôm lấy cô từ phía sau: “Ha ha, nhìn thấy ngực cô rồi nhé!”
Bàn tay hư hỏng của cô ta thiếu điều khiến cô sặc nước. Cô gọi cô ta là đồ biến thái. Phương Toàn đáp: “Ôi chao, mềm quá đi. Người cô thơm thật đấy.”
“Tôi từng thích phụ nữ đấy nhé.”
Vừa dứt lời, Phương Toàn lập tức rút tay lại. Long Thất búng nước, bọt nước bắn lên mặt cô ta.
……
Có tiếng mở nắp lon, bọt khí trào lên.
6 giờ tối, sắc trời xanh thẫm, gió biển mát lành, ánh lửa trại hắt lên khuôn mặt của mỗi người. Màn tắm tiên đã kết thúc, bikini đã được mặc lại, cả người quấn trong khăn tắm, mái tóc hẵng còn ẩm ướt xõa dài trên vai, Long Thất ngồi co gối uống bia trước đống lửa. Đĩa hạt dưa bên cạnh đã bị càn quét hết 1/3.
Ban Vệ lấy cây đàn ghi ta từ trong xe ra, khó có dịp không hát rap mà hát chay một bài tình ca do hắn sáng tác trước khi nổi tiếng. Thuyền đánh cá phía xa bắt đầu thu lưới trở về bờ, còn có vài chiếc du thuyền đèn đuốc vẫn còn sáng trưng. Gió biển thổi vi vu, trời càng lúc càng tối, Long Thất ngồi bên cạnh Ô Gia Quỳ, Ô Gia Quỳ ngồi đối diện với Ban Vệ.
Cận Dịch Khẳng vẫn đang nướng tôm trước giá nướng, cổ áo bị gió thổi bay, trông thật thư nhàn.
Phương Toàn đang kể chuyện cười, nhưng là tự kể tự cười.
Tang Tư Minh đang rủ một cô gái đêm nay ngủ lại biệt thự.
Còn cô gái khác thì đang dùng điện thoại quay video ghi lại khoảnh khắc này, chiếc váy dài tung bay trong gió.
Tiếng sóng biển rì rào, trong một khoảnh khắc bỗng cảm khái thanh xuân tươi đẹp biết bao. Long Thất hỏi Ban Vệ bài hát vừa rồi tên là gì. Hắn đáp: “Vẫn chưa đặt tên, hay đặt là《 6 giờ ngày 26 tháng 5, người con gái tôi yêu ngồi đối diện với tôi 》?”
Là người này, tại thời điểm này.
Cũng rất biết cách “thả thính” đấy chứ.
Ô Gia Quỳ hừ mũi một cái. Long Thất cảm thấy Ban Vệ quá đỉnh, liền cụng ly với hắn rồi bật cười. Ô Gia Quỳ ném một nắm cát vào cô, sau đó lại giúp cô phủi đi.
Ban Vệ nói: “Bài này tôi không hát xuông đâu. Các cô cũng biết giá một bài hát của tôi không hề rẻ. Nào, đừng nghe chùa nữa, nói một câu thật lòng trả công cho tôi đi chứ.”
Ô Già Quỳ cầm lon bia lên uống.
Bị hắn chọc phá đã lâu, cuối cùng cô ta cũng chịu thỏa hiệp, đặt lon bia sang bên cạnh, nói: “Tôi rất không cam tâm.”
Dứt lời, cô ta nhìn lướt qua Cận Dịch Khẳng đang cúi đầu nướng đồ ăn, sau đó nghiêng đầu đi. Được rồi, đây chính là lời nói thật lòng của cô ta. Ban Vệ gật đầu, bĩu môi nhìn Long Thất.
Cô vẫn ngồi co gối uống bia.
Một lúc lâu sau, cô mới nói: “Trước đây, tôi cứ tưởng rằng lớn lên rồi thì muốn làm gì cũng được. Nhưng sau này mới phát hiện, thì ra không phải như thế. Bản thân cũng chẳng có việc gì muốn làm, chỉ có một số việc có thể làm, càng không có người muốn yêu, chỉ có một số người có thể cùng nhau sống hết đời. Tình yêu là một thứ…” Cô nhấn nhá từng từ, “Không hề có quy tắc. Hai người có nguyên tắc ở bên nhau bỗng dưng trở nên vô cùng không có nguyên tắc, thế mà vẫn vui vẻ chấp nhận. Vậy thì, tình yêu chắc chắn đã nảy mầm.”
Từ Nhất Sanh đang chia dừa cho mọi người bỗng nhìn sang đây.
Cận Dịch Khẳng cũng ngước mắt lên nhìn.
Một nửa mái tóc vén sau tai, một nửa lòa xòa ngay trước má, Long Thất chà nhẹ đáy lon trên mặt cát: “Rất không cam tâm. Sống 20 năm có nguyên tắc, làm sao có thể vừa nói không giữ nữa liền không giữ nữa. Nhưng ngặt nỗi cũng chẳng còn cách nào khác, ai bảo thích anh ấy chứ.”
Ban Vệ yên lặng nhìn cô, không còn vẻ phá đám như lúc nãy, một lúc sau lại nhìn về phía Cận Dịch Khẳng với sự đồng cảm sâu sắc.
Bấy giờ, Long Thất mới vuốt tóc, nói: “Vừa nghe cô nói không cam tâm, tôi liền nhớ ra lời thoại trong kịch bản của Ngô Nhĩ. Thấy tôi đọc thoại thế nào?”
Ban Vệ lập tức phun hết bia ra ngoài.
Còn Cận Dịch Khẳng lặng lẽ rời mắt đi, đưa tay xoa mặt.
Cô đấm một phát vào vai Ban Vệ: “Anh nói đi chứ, sức truyền tải thế nào?”
Nhưng Ban Vệ còn chưa lên tiếng thì đã bị một câu “Chết cha” của Phương Toàn làm gián đoạn.
Long Thất nhìn sang, thấy cô ta đứng bật dậy chỉ vào bãi đá ngầm cách đó không xa: “Quên chụp ảnh rồi. Nhân lúc trời chưa tối, đến đó chụp vài tấm đi, vừa hay có ngọn hải đăng kia làm nền. Nhanh lên, nhanh lên!”
“Đang là giờ thủy triều lên.” Ô Gia Quỳ nói.
“Chưa, thủy triều chưa lên đến chỗ đó đâu. Ơ kìa, mau lên! Các bà trẻ ơi, xin các bà nhấc mông lên đi ạ. Long Thất!”
Phương Toàn vừa nói vừa kéo tay cô đi về phía bãi đá ngầm. Cô vừa mới uống ba lon bia, bây giờ lại bị lôi xềnh xệch đi nên có hơi chóng mặt, bèn kêu cô ta đi chậm lại.
Ô Gia Quỳ cũng đứng dậy. Từ Nhất Sanh và hai cô em đều bị Phương Toàn lùa đến bãi đá ngầm. Ban Vệ được cô ta chỉ định làm “phó nháy”.
Bãi đá ngầm bị sóng mài mòn quanh năm, rất trơn, đi chân trần lên cũng đã nguy hiểm chứ đừng nói là đang lúc thủy triều dâng.
Phương Toàn kéo theo Long Thất đứng lên chỗ cao, sau đó bắt đầu “bật mode” chụp ảnh. Chụp liên tục ba, bốn mươi tấm, cô ta lúc thì cảm thấy góc này chân không dài, lúc thì cảm thấy tóc không được bồng bềnh, lúc lại cảm thấy vẻ mặt chưa đủ tự nhiên. Ô Gia Quỳ tập mãi cũng quen, từ đầu chí cuối chỉ khoanh tay giữ nguyên một biểu cảm. Còn mắt Long Thất đã sắp trợn ngược ra sau gáy. Sau khi chụp được 15 phút thì Cận Dịch Khẳng cũng đi tới.
Lúc này, thủy triều đã dâng đến chân. Cậu đi dọc theo bờ biển, khi đi ngang qua phía sau Ban Vệ đang bận rộn chụp ảnh, cậu liếc mắt nhìn màn hình, lại nhìn về phía mặt biển, cất lời: “Để tôi chụp cho.”
Ban Vệ quay đầu, trao máy ảnh cho cậu như thể trút được gánh nặng. Cậu một tay giơ máy ảnh lên, tay kia đút túi quần. Phương Toàn vội nói: “Đợi tôi chỉnh tóc cái đã. Cận Dịch Khẳng, đợi đã, đợi đã!”
“Không đợi!”
“Đợi tí!”
“3, 2, 1.”
Phương Toàn nhanh chóng tạo dáng. Chỉ với một cú bấm “tách”, ảnh đã chụp xong. Cậu nói: “Xuống đi, đẹp rồi.”
“Tôi không tin.”
“Không tin thì cô xuống mà xem.”
“Để tôi xem!”
Phương Toàn lập tức bị lừa đi xuống, cô ta vịn vào tay Ban Vệ nhảy xuống bãi cát. Hai cô gái cũng lục tục đi lên trước, đều được Ban Vệ đỡ xuống khỏi mỏm đá.
Hiện giờ, chỗ cao nhất của bãi đá đã bị sóng đánh ướt nhẹp. Long Thất nhường Ô Gia Quỳ và Từ Nhất Sanh đi trước. Cận Dịch Khẳng vẫn đứng đợi trên bờ. Đợi Ô Gia Quỳ trèo xuống, cậu nhìn về phía cô, rồi đi về phía bãi đá ngầm.
Từ Nhất Sanh vẫn còn đứng trước cô.
“Chậm thôi, đừng vội!”
Nghe cậu nói xong câu đó, khi bản thân chỉ còn cách cậu đúng một bước chân thì một con sóng lớn đột nhiên đánh vào bãi đá, nước biển lạnh lẽo ào ào ập tới, mặt đá trở nên trơn trượt. Long Thất vốn chẳng sợ, song Từ Nhất Sanh lại hét toáng lên, gần như là ngã nhào xuống ngay lập tức. Cô ta theo bản năng vừa túm lấy cô vừa túm lấy Cận Dịch Khẳng. Cận Dịch Khẳng phản ứng rất nhanh, giữ vững cánh tay cô ta, rất may là đầu gối của Từ Nhất Sanh chưa chạm đất. Thế nhưng Long Thất lại thê thảm không thể tả, xuyên suốt cả quá trình còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Từ Nhất Sanh túm lấy ngã theo. Mà, khi cô vô thức vươn tay về phía Cận Dịch Khẳng thì cậu lại đỡ Từ Nhất Sanh trước. Đầu gối và lòng bàn tay của cô đều bị mài trên mặt đá, bề mặt đá lại gồ ghề khiến da cô bị trầy xước hết cả, còn suýt trượt chân rơi xuống biển. Bấy giờ, cô mới được Cận Dịch Khẳng bắt lấy cổ tay. Tuy nhiên do bị ma sát nên bắp chân và cánh tay đã bị tróc một mảng da lớn. Cô rên lên một tiếng, đau đến đầu óc choáng váng. Phương Toàn vốn còn đang lải nhải tức thì im bặt, che miệng nhìn về phía này. Còn cô đã không thể đứng dậy được nữa.
Từ Nhất Sanh hoảng sợ đến nỗi mặt mày trắng bệch: “Thất Thất, không sao chứ?”
Ô Gia Quỳ và Ban Vệ đều xúm lại, nhưng không leo lên bãi đá. Trên bãi đá chỉ còn cô và Cận Dịch Khẳng. Phản ứng tiếp theo coi như là nhanh, cậu nắm lấy bắp chân cô, ôm nửa người cô lên, vừa đỡ cô không cho miệng vết thương chạm phải nước biển lần nữa, vừa bảo Ban Vệ lên bờ đi tìm hiệu thuốc. Cô cảm nhận được độ ẩm trong lòng bàn tay của Cận Dịch Khẳng, nhưng chưa gì đã bị cơn đau dữ dội bởi vì bong gân và rách da thay thế. Cô chống lòng bàn tay đầy máu lên mặt đá. Lúc này, hơi men đã bay sạch. Mọi người đều đang hỏi cô có sao không. Nhưng đầu óc cô đã chẳng còn nghĩ được chuyện gì khác, giờ chỉ còn lại cảnh lúc cậu đỡ Từ Nhất Sanh.
Còn có cảnh cậu bôi thuốc cho cô ta, cậu xuống núi cùng cô ta, cậu để cô ta ngồi trên ghế lái phụ, cậu động viên cô ta “cố lên”. Từng cảnh tượng nối đuôi nhau hiện lên như tàu lượn siêu tốc, thậm chí cô còn nhớ đến việc cậu đã buông lời tàn nhẫn với cô nửa tháng trước. Giờ phút này, năng lượng tiêu cực tích tụ trong hai ngày qua đã đạt đến đỉnh điểm, từng khớp ngón tay đều run rẩy kịch liệt. Cận Dịch Khẳng đang lo xử lý vết thương cho cô, còn tưởng cô bị choáng, bèn xoa trán và mặt cô. Cô cắn răng nói: “Tôi không sao.”
Những giọt nước mắt do cảm xúc bị dồn nén lặng lẽ rơi trên bãi đá. Cận Dịch Khẳng trông thấy rồi, những người xung quanh cũng đã trông thấy. Ngay cả Ban Vệ đang chuẩn bị đi tìm hiệu thuốc cũng dừng bước chân, bởi vì lần đầu tiên trông thấy cô khóc, hắn liền vỗ vai Phương Toàn, cảm thấy sắp xảy ra chuyện lớn rồi.
Cận Dịch Khẳng gọi cô: “Thất.”
Nghe thấy chữ này, cô càng thêm kích động, dùng bàn tay đang rách da đánh mạnh lên vai cậu: “Đừng gọi tôi!”
Từ Nhất Sanh khẽ rùng mình.
Cận Dịch Khẳng không né tránh, mà nắm lấy khuỷu tay cô. Cô vẫn đẩy vai cậu ra, trừng mắt nói: “Chẳng phải anh muốn ‘chỉnh’ tôi sao? Hài lòng chưa? ‘Chỉnh’ tiếp đi!”
Mắt mũi cô đỏ hoe, tâm trạng hoàn toàn sụp đổ, mỗi cú đánh lên người cậu đều dùng toàn bộ sức lực. Cậu yên lặng chịu đựng. Long Thất rút tay về, loạng choạng đứng dậy. Cận Dịch Khẳng vẫn đỡ cô, không chịu buông tay. Cô cáu tiết gắt lên: “Bỏ ra!”
Xuống tới bãi cát, cơn đau ở mắt cá chân truyền đến tận tim. Phương Toàn cũng hết hồn trước phản ứng của cô, đang dè dặt đi theo nói vài câu an ủi, hỏi có cần lái xe chở cô đến bệnh viện không. Cô vờ như không nghe thấy, tập tễnh đi về phía bến tàu. Cận Dịch Khẳng theo sát phía sau cô, còn nói: “Đừng ai đi theo.”
Nhưng bọn họ vẫn bất giác đi theo. Chỉ là, mới đi được ba bước chân thì cậu đã nổi đóa lên, xoay người lại, quát: “Mẹ kiếp, tôi đã bảo đừng đi theo cơ mà! Điếc à?”
Bọn họ lúc này mới chịu đứng yên.
……
Long Thất bây giờ chỉ muốn về ngay lập tức, không muốn thử vai cũng không cần vai diễn, càng không muốn tham gia vào những chuyện rối rắm lộn xộn kia. Cô hận Cận Dịch Khẳng chết đi được, biết cậu vẫn còn lẽo đẽo theo sau, cô cũng chẳng buồn ngoái đầu nhìn, nhưng vẫn bị cậu bế thốc lên khi bước lên bậc thềm. Cận Dịch Khẳng ngang nhiên bế ngang người cô, dưới chân bỗng hẫng một nhịp, mái tóc dài quấn lấy cánh tay cậu, cô lập tức bấu chặt vào vai cậu, song cậu vẫn không chịu buông tay.
“Anh biến đi!”
Cậu không đáp lại một lời.
Chẳng mấy chốc, Long Thất đã được Cận Dịch Khẳng đưa đến bãi đậu xe ở bến tàu. Cậu mở cửa ghế lái phụ, đặt cô ngồi vào ghế. Còn cô lại nhân lúc cậu đứng thẳng người dậy, đóng sầm cửa xe lại, khóa xe từ bên trong. Phản ứng của Cận Dịch Khẳng cũng nhanh, thoắt cái đã bấm chìa khóa mở cửa, nhưng lúc chuẩn bị mở cửa ra thì lại bị cô nhanh tay khóa lại.
Cách chừng hai ba giây, hai người nhìn nhau qua cửa kính xe. Trong mắt cô là sự ngang tàng như muốn giết người. Cậu chậm rãi gật đầu, cố hoà hoãn lại rồi lấy điện thoại gọi cho cô.
Điện thoại trong túi cô đổ chuông.
Long Thất bắt máy, nghe thấy cậu nói: “Mở cửa đi, anh đưa em về.”
“Gọi Ban Vệ lái xe. Tôi không muốn nhìn thấy anh, không muốn ngồi chung xe với anh.”
“Ban Vệ lái xe không nhanh bằng anh.”
“Thế thì để Tang Tư Minh lái, dù sao tôi cũng không muốn nhìn thấy anh.”
Hai người giằng co nhau qua một cánh cửa. Gió biển thổi bay mái tóc Cận Dịch Khẳng, cậu nheo mắt nhìn đi chỗ khác. Tinh thần của Long Thất vừa mới được thả lỏng thì trong xe bỗng có tiếng mở khóa. Lần này, cậu mở cửa với tốc độ sét đánh. Cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì cậu đã thò người vào trong xe. Môi hai người chạm nhau, một nụ hôn đến bất thình lình, nói cách khác là bị cưỡng hôn một cách vô cớ, làm cô nhất thời ngẩn ra. Gáy cô dán chặt vào lưng ghế, tay không biết bám vào đâu, mắt cũng không kịp chớp. Tiếp đến, cô nghe thấy tiếng dây an toàn được kéo xuống, sau đó “cạch” một tiếng, bụng bị siết chặt, thành công bị dây an toàn níu lại. Xong việc, cậu mới tách người ra, đóng cửa xe lại. Cô vẫn ngồi ỉu xìu trên ghế sau một màn ‘chiếm tiện nghi’ bất ngờ vừa rồi. Cận Dịch Khẳng đi vòng qua đầu xe, đi đến bên ghế lái, mở cửa lên xe rồi đóng lại, khởi động máy, thực hiện một loạt thao tác như thể đã được diễn tập từ trước.
Ở xa, nhóm Ban Vệ và Phương Toàn cũng đã đi đến bến tàu, vừa nhìn về phía này vừa lục tục lên xe của mình. Trước khi cô kịp nghĩ ra trò gì khác thì Cận Dịch Khẳng đã nắm lấy bàn tay trái đang đặt trên đầu gối của cô. Cô hỏi cậu định làm gì, cậu đáp: “Đề phòng em nhảy xuống xe.”
Đồng thời nhấn ga rồi bẻ vô lăng.
Suốt quãng đường trở về, cậu đều lái xe bằng một tay, tay còn lại luôn nắm chặt lấy tay cô, chặt đến nỗi chảy cả mồ hôi, nhưng kể có thế thì cũng không khiến tâm trạng cô đỡ hơn chút nào, một chút cũng không. Dù Cận Dịch Khẳng có nói gì với cô, cô cũng không tiếp lời. Bắp chân, cánh tay, đầu gối, chỗ nào cũng đau. Không nhìn thì còn đỡ nhưng vừa nhìn vào những chỗ da thịt bị lẫn lộn kia cô lại càng thấy đau hơn. Cô bắt đầu suy nghĩ lung tung, nghĩ lại chuyện vết sẹo hồi trước, rồi chuyện dây dưa của hai người bấy lâu nay, càng nghĩ càng thấy mệt mỏi, nước mắt cứ lặng lẽ tuôn rơi.
Cận Dịch Khẳng chốc chốc lại nhìn cô, nói: “Anh sai rồi.”
“Em đừng khóc, tất cả đều là lỗi của anh, đều tại anh cả.”
“Thất, em đừng khóc.”
Cậu nói rất nhiều nhưng cô đều bỏ ngoài tai.
Về đến biệt thự, Long Thất liền vùng khỏi tay cậu bước xuống xe. Xe của Tang Tư Minh và Ban Vệ cũng lần lượt về đến nơi.
Cận Dịch Khẳng vẫn lẽo đẽo đằng sau cô, cô nói với cậu rằng đừng đi theo nữa, nhưng cậu vẫn làm ngơ. Cho nên, lúc đi lên cầu thang, cô xoay người lại, nói: “Anh đừng có đi lên lầu! Đã nói rồi, tôi không muốn trông thấy anh!”
Dứt lời, cô bám vào tay vịn cầu thang, đi được vài bước lại quay đầu: “Nếu hôm nay anh dám bước lên lầu thì tôi sẽ trực tiếp đặt vé máy bay rời đi.”
……
Nói xong câu đó, Cận Dịch Khẳng thật sự không bước lên lầu nữa.
Phương Toàn và Ô Gia Quỳ xách hòm thuốc lên bôi thuốc cho cô. Ô Gia Quỳ từng đóng phim về y khoa, coi như là có kinh nghiệm xử lý vết thương. Long Thất ngẩn người trên ghế sô pha, băng gạc được quấn từng vòng trên chân. Phương Toàn ở bên cạnh lên Baidu tra cứu một số điều lưu ý để vết thương không lưu sẹo, thỉnh thoảng đọc cho cô nghe. Đợi cô ta đọc xong, Ô Gia Quỳ mới mở miệng nói: “Anh ấy không nói gì cả nhưng tôi vẫn muốn hỏi thay, rằng bao giờ cô mới định cho anh ấy lên lầu đi ngủ?”
Bây giờ đã là 11 giờ đêm.
Ngoài cửa sổ, gió thổi lao xao, tiếng ve râm ran, còn loáng thoáng nghe thấy tiếng cười đùa của Tang Tư Minh và hai cô gái. Long Thất từ từ ngước mắt lên.
“Cô không cho anh ấy lên lầu, anh ấy đến tầng hai cũng không dám lên, từ nãy đến giờ vẫn ngồi ở ghế sô pha dưới tầng một. Ban Vệ lấy cho anh ấy cái chăn, nhưng anh ấy cũng không chịu đi ngủ, có vẻ như đang đợi lệnh của cô đấy.”
……
“Tất cả thuốc nước, bông băng đều là anh ấy lái xe xuống núi mua. Tưởng tôi không biết nên còn cố gắng chỉ tôi cách xử lý vết thương, còn dặn tôi kiên nhẫn, chiều theo ý cô.”
Nói đến đây, cô ta nhìn cô: “Cô có biết tâm trạng của tôi bây giờ phức tạp đến thế nào không? Tôi có thể bỏ đấy không làm, nhưng nếu tôi không làm thì ai làm, Phương Toàn thì vụng, Ban Vệ thì ngốc, Tang Tư Minh thì bụng dạ xấu xa, Từ Nhất Sanh mà đi lên đây thì chỉ có nước khiến cô tức chết. Vì thế, tôi không làm thì ai làm, ai sẽ nói cho cô biết Cận Dịch Khẳng đang khẩn trương như thế nào. Anh ấy sợ cô thật sự đặt vé máy bay rời đi, một bước cũng không dám bước lên lầu. Tôi thực sự chưa từng thấy anh ấy sợ sệt như vậy bao giờ.”
Long Thất im lặng lắng nghe nhưng vẫn không nói gì.
Ô Gia Quỳ bắt đầu cất lọ thuốc nước đi, nói nốt một câu: “Hai người rõ là phát ngấy lên được.”
Cô vẫn lặng thinh.
Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại.
Khoảng thời gian còn lại, gió đêm thổi vào phòng, cô ngồi ngẩn người, từ từ gặm nhấm cơn đau. Cảm xúc bộc phát vừa rồi đã dần nguôi ngoai. Thật ra, những lời Ô Gia Quỳ nói ít nhiều cũng có tác dụng. Cô đỡ trán, ngón tay nhẹ nhàng mở nắp lon bia, tu một ngụm.
Máy nghe nhạc đĩa than dưới tầng một vẫn tự động phát nhạc, chắc là Cận Dịch Khẳng không tắt đi. Cô láng máng nghe thấy ca khúc “Grapevine Valentine” của nhóm nhạc Kingsfoil đang lặp đi lặp đi, không biết vì sao càng nghe càng thấy hợp với tâm trạng “tức cảnh sinh tình” lúc này. Cô lắng nghe giọng hát trầm khàn của ca sĩ chính trong nhóm, lại nhấp một ngụm thứ hai.
Sắc đêm dần tối, tiếng ồn ào dưới tầng hai cũng dần biến mất, sau đó đèn đóm cũng tắt. Cô uống ngụm thứ ba, lại uống cho đến hết, rồi mở nắp lon thứ hai.
……
Lúc mở cửa phòng ra đã là 2 giờ sáng.
Cả căn biệt thự chìm trong tiếng nhạc vang lên từ tầng một. Trên chiếc bàn bên cạnh cửa sổ, bốn lon bia đang nằm chỏng chơ. Cô uống đến mức cổ và mặt đã đỏ ửng, vành tai thì nóng ran. Cô vịn vào lan can đi xuống cầu thang. Đúng lúc này, cửa phòng đối diện cũng mở ra. Từ Nhất Sanh nghe thấy tiếng động bèn đi đến đầu cầu thang, khẽ gọi: “Thất Thất?”
Cô không đếm xỉa, cũng chẳng buồn quay đầu lại xem cô ta có đi theo mình hay không. Đầu óc cô đang rất chếnh choáng, đã mấp mé ở bờ vực nhớ nhớ quên quên, ngay sau đó thì không rõ mình đang làm gì, cồn đã kiểm soát toàn bộ lý trí. Cô cố giữ tỉnh táo đi xuống phòng khách, sau đó thật sự trông thấy Cận Dịch Khẳng vẫn đang đợi trên ghế sô pha.
Cậu chưa ngủ, mà vẫn ngồi đấy.
Trên bàn trà bày rượu và gạt tàn, cậu ngồi chống khuỷu tay lên đầu gối, điếu thuốc được kẹp giữa hai ngón tay đã hút hết một nửa. Ánh đèn lờ mờ hắt lên người, lên vai cậu, dường như cậu đang suy tư điều gì đó một cách rất nghiêm túc, nhưng trông lại rất trầm lặng, rất cô đơn, phải tận đến khi nghe thấy tiếng cô đi xuống, cậu mới nghiêng đầu sang nhìn.
Trong đêm khuya tĩnh mịch, hai người yên lặng nhìn nhau.
Cậu rất tỉnh táo.
Còn cô thì nồng nặc mùi rượu.
Ở trong làn khói đang bay tứ tung, cậu cất tiếng hỏi: “Ai đưa rượu cho em thế?”
……
“Tự mua, có một thùng ở trên tầng kìa.”
“Em còn đau không?”
“Còn.”
Nói đoạn, cô nấc nhẹ một cái.
Khi đó, cô đã ngồi trên ghế sô pha, chỉ cách cậu một khoảng trống, cả người mềm nhũn dựa vào ghế, ánh mắt có phần đờ đẫn.
Cô nhìn cậu hút thuốc.
“Anh biết là em xỉn rồi, cứ mỗi lần em xỉn là chẳng nhớ được chuyện gì nữa, có nói với em cái gì cũng vô dụng.”
……
“Nhưng Thất à.” Cậu vẫn nói tiếp, “Hôm nay em khóc, anh muốn cho em tất cả, bao gồm cả tính mạng của anh.”
……
“Lần trước là lỗi của anh, lần này cũng là anh sai. Em đừng giận anh nữa. Anh rất muốn ở bên em.”
Nói xong, cậu gảy tàn thuốc rồi nhìn cô.
“Em cũng muốn ở bên anh.”
Cô nhẹ nhàng đáp.
“Anh nghe thấy rồi, nhưng ngày mai em sẽ quên ngay.” Cận Dịch Khẳng nói.
……
……
Chiếc áo phông mỏng trượt xuống đầu vai, vài sợi tóc xoã trên nửa bờ vai trần, cô nói: “Vậy hãy làm cho em nhớ đi.”
Cận Dịch Khẳng nghiêng đầu nhìn cô, nhìn khuôn mặt đỏ ửng vì men say, ánh mắt rời rạc cùng cơ thể gần như đã mềm nhũn của cô, sau đó rời mắt đi chỗ khác, nhả ra làn khói cuối cùng, rồi dụi đầu thuốc vào gạt tàn.
“Được.”
– —–oOo——