Tiên Tuyệt
Buổi sáng đó chỉ có mẹ Lục và Lục Phùng Y đến cô nàng từ sân bay đến thẳng Thành Tự để xem tình hình của cô, cô nàng không ngờ Lục Dụ Thần vậy mà lại không bảo vệ được Thẩm Y Tranh.
Lần này nhất định phải cho anh một trận nhớ đời.
Cô nàng vừa gọi về nhà bảo người giúp việc đến mang vali về Lục Gia trước còn cô nàng sẽ ở bệnh viện đợi mẹ mình rồi sau đó mới quay về sau.
Nhưng Lục Phùng Y vừa nói được mấy câu đã nghe mẹ mình hốt hoảng gọi bác sĩ đến phòng bệnh, cô nàng cũng lo lắng mà chạy vào, đập vào mắt của cô nàng là đôi mắt Thẩm Y Tranh nhìn hai người vô cùng lạ lẫm.
Dáng vẻ hình như có chút tức giận, Thấm Y Tranh lúc này đã bật dậy ngồi co người.
“Tranh Nhi! Là mẹ còn không nhận ra mẹ sao?” Bà đau lòng nhìn cô, đôi mắt coi trong veo nhưng lại vô cùng xa lạ.
Lục Phùng Y cũng đứng hình.
“Tiểu Tranh Tranh, cậu sao vậy? Đừng sợ là mình đây, mình là Phùng Y của cậu, là Y Y của cậu.” Lục Phùng Y tay nắm chặt điện thoại, nhìn cô kiên nhẫn giải thích.
Thẩm Y Tranh đầu óc cô cứ kêu ong ong không biết thế nào, đầu cô cảm giác đau nhức vô cùng, cô không biết những người trước mặt mình là ai, cũng không biết biết bản thân là ai.
Tranh Tranh? Cái tên này là tên của cô sao?
“Tôi quen các người sao?”
Cô vừa dứt lời bác sĩ lúc này cũng đến, cẩn thận kiểm tra sức khoẻ cho cô, chỉ là kiểm tra một lúc cũng không hiểu vì sao cô lại không nhớ được, chuyện này trước giờ chưa từng gặp.
Cuối cùng chỉ có thể kết luận là mất trí tạm thời, cần phải theo dõi, bọn họ phải kiểm tra lại kỹ lưỡng để kết luận lại thêm lần nữa.
Bọn họ cảm thấy cô không mất trí, nhưng lại không biết nói thế nào, nó cứ như có người cố tình đóng băng ký ức mà những phần trí nhớ khác nhau của cô vậy.
Mẹ Lục nghe xong liền chết lặng, bà khóc nức nở gọi cho anh, đầu dây bên kia vừa bắt máy bà đã nghẹn ngào lên tiếng “Dụ Thần! Con mau đến bệnh viện đi, Tranh Nhi… Tranh Nhi con bé không nhận ra ai cả, bác sĩ nói là mất trí tạm thời con mau đến đây đi, con bé không cho ai lại gần ngoài y tá và bác sĩ.”
Lục Dụ Thần bên kia nghe xong con dao trên tay anh vì thế mà rơi xuống, đầu anh như nổ tung, mất trí tạm thời sao? Hôm qua bác sĩ đâu có nói cô sẽ mất trí?
“Con quay về ngay đây, mẹ đừng lo sẽ không sao đâu đợi con.” Anh đứng dậy cẩn thận trấn an bà sau đó cúp máy.
Anh nhìn Ưng Châu rồi nhìn Ngô An Hạ lên tiếng “Mang cô ta cho cảnh sát đi, hơn nữa bảo luật sư của tôi làm đơn kiện cô ta với tội danh cố ý giết người.” Anh quăng cho cậu ta lọ thuốc giải sau đó tháo găng tây đen vứt đi, bước chân nhanh chóng rời khỏi đó để quay về bệnh viện.
Trong lòng anh sợ hãi quá.
Muốn cầu xin cô đừng quên anh, nếu cô quên anh rồi phải làm sao? Bình thường mất trí nhớ tạm thời họ sẽ mất đi phần ký ức gần nhất và chỉ nhớ ký ức trước đó rất lâu mà thôi.
Ở phòng bệnh Lục Phùng Y vừa ôm lấy mẹ mình vừa khóc, nhìn bà đau lòng không lên tiếng được, cô nàng vội đi đến gần Thẩm Y Tranh cố gắng nói lại những chuyện xem có thể giúp cô nhớ ra gì đó không “Tiểu Tranh Tranh, cậu còn nhớ lúc trước chúng ta hay đến quán thịt nướng không? Đợi cậu khoẻ lại tớ đưa cậu đi nhé!”
“Chúng ta gọi thêm Tư Tư đến đó cùng nhau ăn thịt nướng có được không?”
Có nói thế nào Thẩm Y Tranh cũng không đáp, dáng vẻ vừa sợ hãi, vừa giận dữ, cứ như đứa trẻ đưa mắt xa lạ nhìn họ, càng nhìn càng xót xa, càng đau lòng biết bao nhiêu.
Tại sao mọi chuyện lại thế này?
Tại sao phải rơi vào hoàn cảnh này chứ?
Nếu có thể quay lại Lục Phùng Y sẽ quay lại ngăn cản Lý Phong bước vào cuộc đời của Thẩm Y Tranh, sẽ không để Lục Dụ Thần anh trai cô nàng kết hôn cùng với cô, như vậy cô nàng và Thẩm Y Tranh còn có thêm Thời Ninh Tư ba người bọn họ vui vẻ như trước đây cũng sẽ không cần xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Lục Dụ Thần từ bên ngoài, anh vội vã chạy vào mồ hôi trên người anh ướt hết cả trán, gương mặt anh lo lắng chạy vào bắt gặp cô ngồi một góc đưa mắt nhìn mọi người.
“Tranh Tranh..”
Một tiếng Tranh Tranh của anh thành công xuyên thẳng vào đầu cô, giọng nói này quen thuộc đến mức khiến cô có thể nhìn được anh là ai, là anh có phải là anh đến đón cô về không?
Thẩm Y Tranh nghiên đầu như đứa trẻ mấp mấy môi “Anh là…”
Cô còn chưa nói hết câu, anh đã sợ hãi cắt ngang “Lục Dụ Thần, anh là Lục Dụ Thần, Tranh Tranh em có nhớ không?” Nội tâm anh muốn gào thét cô không được phép quên anh, anh không cho phép.
Nghe đến đó cô không chút phòng bị, buông lỏng người bật khóc như đứa trẻ “Dụ Thần! Hức… Hức anh đến rồi, em sợ hức… Bọn họ đột nhiên ở đây nói gì em đều không hiểu.”.
Lục Dụ Thần vội ôm cô trong lòng mà vỗ về, Thẩm Y Tranh chỉ nhớ được Lục Dụ Thần, cô đã ép bản thân khắc sâu cái tên này khi vẫn đang chìm sâu trong bóng tối, suốt quá trình chìm vào tìm thức đen tối cô chỉ nhìn thấy anh, chỉ nghe anh gọi tên mình cũng chỉ biết mỗi tên anh.
“Tranh Tranh ngoan, không sao rồi em đừng khóc, anh ở đây sẽ không để em một mình.” Anh vừa nói vừa ôm lấy cô vỗ về như đứa trẻ.
Mẹ Lục và Lục Phùng Y ngây người, không phải chứ vậy mà chỉ nhớ mỗi Lục Dụ Thần thôi sao? Cô nàng nên vui hay buồn nhỉ? Vẫn còn nhớ được chồng mình là tốt nhưng mà rõ ràng cô nàng là bạn thân của cô mà sao lại không nhớ ra cô nàng chứ.
Thẩm Y Tranh ngẩn đầu ở trong lòng anh “Về nhà, em muốn về nhà không muốn ở đây.”
“Được, chúng ta về nhà không ở đây nữa em đừng sợ” Lục Dụ Thần gật đầu đồng ý với cô, anh ôm cô trong lòng như muốn khóc đến nơi.
Anh cảm thấy thật may mắn khi cô không quên anh, thật may mắn khi cô vẫn nhớ ra anh.
Anh sợ cô quên anh chết đi được.
Chỉ cần cô nhớ ra anh, anh đã cảm thấy bản thân đã tu mười kiếp rồi.
Giây phút anh nhìn thấy cô, lúc đó anh cảm giác như cô xông thẳng vào cuộc sống của anh khiến anh hoàn toàn không thích ứng được, sau đó anh lén lúc yêu thích cô, trộm yêu lấy cô từng chút một cẩn thận quan sát cô từ phía sau.
Cuối cùng không nhịn được mà ép cô bước vào thế giới của anh, từng chút từng chút bảo vệ cô, giúp cô biết được xã hội này khắc nghiệp cỡ nào, rèn luyện cho cô trở nên mạnh mẽ đối diện với khó khăn, ép cô dựa dẫm vào mình.
Anh chỉ ép cô bước vào thế giới của anh, ép cô phải biết dựa dẫm vào anh, nhưng lại vô cùng thoải mái chuyện tình cảm với cô, anh không ép cô anh để cô từng chút cảm nhận tình cảm của mình.