Tiên Tuyệt
Sáng đầu tuần……..
Như thường lệ vào mỗi sáng đầu tuần thương hội đầu diễn ra cuộc họp đầu tuần. Nhưng hôm nay lại khác, Vương Sở Minh không những không tham gia họp mà còn không cả đến trụ sở. Mội công việc đều bàn giao lại cho Nhiếp Hân Như xử lý và Tuấn Hào được điều động sang hỗ trợ.
” Thư ký Nhiếp, Hội chủ Hạo cùng thư ký của anh ta đến tìm, đang chờ ở phòng họp.” Tuần Hào gõ cửa bước vào thông báo với Nhiếp Hân Như một tiếng.
Cô cũng nhanh chóng rời khỏi bàn làm việc đi đến phòng họp. Hôm nay cô mặc một chiếc váy trắng ở dưới đuôi váy pha chút hồng nhẹ cùng lớp trang điểm nhẹ nhàng khiến tổng quan cả người trở nên vô cùng dịu dàng, toát lên vẻ đẹp của vị tiểu thư đài các.
“Thư ký Nhiếp, xin chào, nghe danh đã lâu.”
Hạo Xuyên thấy cô bước vào ánh mắt rộ lên ý cười, anh đưa tay về phía cô. Nhiếp Hân Như đương nhiên hiểu ý cô cũng đưa tay bắt tay với anh sau đó hai người ngồi xuống đối diện nhau. Trịnh Nhã Hi với vẻ mặt hằm hằm mang bốn cốc cà phê bước vào. Hạo Xuyên đương nhiên để ý đến vẻ mắt của cô ta lên tiếng bắt bẻ.
“Cô lễ tân này ăn mặc thì sang trọng nhưng ý thức phục vụ hình như lại không tốt lắm.”
Nhiếp Hân Như nghe thấy vậy thì đứng sững lại, cô cố để mình không phát ra tiếng cười còn Trịnh Nhã Hi thì mặt mày sa sẩm, cô ta định lên tiếng phản bác thì Nhiếp Hân Như đã cướp lời.
” Hội chủ Hạo, cô ấy không phải lễ tân, cô ấy đang là quản lý của phòng dự án tên là Trịnh Nhã Hi.”
Hạo Xuyên nghe vậy thì tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng lời nói lại mang theo ý châm biếm.
” Vậy à? Tôi còn tưởng cô ta là lễ tân nữa cơ.”
“Hội chủ Hạo nói là tiếp tân thì chính là tiếp tân.” Từ sau lưng bọn họ truyền đến giọng nói âm trầm của Vương
Sở Minh.
Trịnh Nhã Hi nghe như vậy thì chút nữa đứng không vững, khay cà phê cũng rời khỏi tay cô ta may sao có Tuấn Hào kịp thời bắt lại.
” Hô…. Hôi… Hội chủ……” Cô ta lắp bắp.
“Thông báo xuống dưới, Trịnh Nhã Hi năng lực không đủ, dở trò ma mới bắt nạt ma cũ cách chức xuống đứng lễ tân. Đưa Ân Hà trở lại giữ chức.”
Lời nói của Vương Sở Minh vừa dứt Trịnh Nhã Hi lập tức ngã khuyu, Nhiếp Hân Như cũng không kém phần bất ngờ. Cô biết Ân Hà và Trịnh Nhã Hi vốn là đối thủ không đội trời chung, hai người cùng vào thương hội một thời điểm, cả hai từng là cặp bài trùng của phòng dự án nhưng Ân Hà lại có năng lực vượt hơn Trịnh Nhã Hi nên cô đã nhận được sự tín nhiệm của cấp cao trong phòng dự án.
Những dự án lớn nhỏ Ân Hà đều giải quyết rất tốt, cô nhanh chóng được thăng lên chức trưởng phòng dự án người người ngưỡng mộ. Khi sắp chạm đến chức giám đốc phòng dự án thì một chuyện không may xảy ra với cô, từ một trưởng phòng bị điều xuống làm lễ tân khiến mọi người đều khinh bỉ và cười nhạo. Dự án cô phụ trách xảy ra lỗ hổng rất lớn khiến thương hội thiệt hại một khoản lớn, Ân Hà không tin việc này là trùng hợp cô liền âm thầm điều tra và phát hiện ra do Trịnh Nhã Hi làm.
Cửa phòng mở ra, Ân Hà trong bộ quần áo của trưởng phòng dự án bước vào trên tay còn là một tập tài liệu gì đó, cô khinh bỉ nhìn Trịnh Nhã Hi đang ngã khuyu trên nền đất. Trịnh Nhã Hi thấy cô liền không kiểm soát mà vùng lên túm cổ áo Ân Hà, nghiến răng nói.
” Cô….. Cô cũng xứng làm trưởng phòng sao?”
“Vậy cô nghĩ bản thân cô xứng sao?” Ân Hà điềm tĩnh đối diện với đối thủ xưa.
” Hội chủ, đây là toàn bộ tài liệu liên quan đến sự việc của tôi năm đó. Dự án năm đó đã bị cô ta tráo đổi, bên trong còn có camera cô ta đụng vào máy tính của tôi.” Ân Hà đưa tập tài liệu về phía Hân Như, xong Hân Như cũng nhanh chóng cắm usb vào máy tính của mình rồi chiếu lên máy trong phòng họp.
Hạo Xuyên đứng một bên vừa mân mê tay của Thiên Lục vừa nhìn lên đoạn video, còn cô đứng bên cạnh thì ái ngại vô cùng. Vương Sở Minh ngồi ở ghế hội chủ cũng đã thu toàn bộ hành động của bạn mình vào mắt.
” Thú vị thật đấy. Vương Sở Minh, loại người như này mà cũng còn muốn giữ lại sao?” Lời của Hạo Xuyên đầy ý châm chọc.
“Sa thải khỏi thương hội, phong sát toàn ngàng tránh gây ảnh hưởng tới những công ty khác.