Tinh Thần Châu

Rate this post

Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên.

Tác giả: Hắc Thư Sinh

Biên: Bạch Tú Tài

– Là băng cướp đường đang hoành hành gần đây, mọi người không nên chống cự. Bọn chúng rất hung hãn, sẽ ra tay giết người nếu ai dám chống cự.

Tay tài xế xe- Là băng cướp đường đang hoành hành gần đây, mọi người không nên chống cự. Bọn chúng rất hung hãn, sẽ ra tay giết người nếu ai dám chống cự.

Tay tài xế xe khách sắc mặt trắng bệch run rẩy lên tiếng. Công việc của bọn họ cũng chỉ là mưu sinh, đối với cường đạo chỉ có thể buông xuôi. Dù gì mạng nhỏ cũng rất quan trọng, chẳng ai dại gì lại đi làm anh hùng.

Khi biết sắp bị cướp, hành khách hoảng loạn cả lên. Bọn họ phần lớn đều là dân chúng bình dân, tiền bạc cũng không phải nhiều lắm. Có điều, những xe khách kiểu này rất nhiều, lại không được bảo hộ nên bọn tặc tử ra tay không sợ bị lật thuyền.

Nhất là cảnh sát ở Liêu quốc chỉ tập trung bảo hộ trong thành phố, trên những con đường trên thảo nguyên thì bọn họ không thể quản được. Thỉnh thoảng cũng có vài đợt càn quét nhưng đâu lại vào đấy, cướp đường vẫn mọc lên như nấm.

Mộc Bình một bên khẽ ra hiệu cho Tiểu Hắc, hỏi ý kiến xem có nên ra tay không. Tiểu Hắc liền lắc đầu ngăn lại, có cả đám hoàng cấp cao thủ trên xe thì tại sao phải động tay động chân, cứ ngồi rung đùi xem kịch là được.

Phải công nhận rằng bọn mật thám này nhập vai y như thật. Ai nấy đều mang theo vẻ mặt hoảng sợ, ôm đầu rên rỉ, nhìn không chút sơ hở nào. Xem ra nếu không theo võ đạo thì bọn họ xin vào đoàn làm phim cũng đủ để kiếm chén cơm qua ngày nha.

Riêng chỉ có tên thanh niên đi cùng lão già là sắc mặt bình tĩnh lạnh lùng không biểu lộ gì cả. Nghĩ lại cũng đúng, đi với một địa cấp cường giả thì cần gì phải cúi đấu giả vờ giả vịt cơ chứ.

– Tất cả giao hết tiền bạc trang sức ra đây, ngoan ngoãn nghe lời thì bọn tao tha mạng cho.

Một tên cướp hung hãn bước lên xe quát to, tay lăm lăm một khẩu súng dài. Theo sau hắn là bốn, năm tên khác cũng mang theo hàng nóng. Bọn này ra tay rất chuyên nghiệp, chúng khám xét hành khách một cách bạo lực và thuần thục, hầu như tiền bạc hay vàng bạc không thể giấu giếm qua được mắt của chúng.

Ngay khi bọn chúng đang khám xét đến chỗ vài tên cao thủ giả trang thì Tiểu Hắc đang ngồi gặm bánh bỗng nhiên ra tay. Khẽ dùng khống vật thuật, Tiểu Hắc khiến cho mấy tên cướp đường không thể khống chế mà chỉa súng thẳng vào tên mập mạp, cô gái yếu ớt và tên thanh niên trí thức. Ba người này có tu vi cao nhất sau tên thanh niên và lão già kia, Tiểu Hắc cũng muốn xem họ biểu diễn bản lĩnh một phen.

Không ngoài dự kiến, ba tên thám tử khi thấy bọn cướp bất ngờ xoay họng súng về phía mình liền phản ứng nhanh như chớp. Cô gái nhìn yếu đuối kia bỗng nhanh như một con mèo, né sang một bên, từ tay áo xuất hiện một thanh kiếm ngắn. Chỉ một tích tắt, tên cướp chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, tại sao cơ thê y lại không theo điều khiển mà chỉa súng vào cô gái xinh xắn này.

Cuối cùng, suy nghĩ thoáng qua của gã cũng sớm kết thúc, gã chỉ thấy một cảm giác đau rát ở ổ họng và rồi đổ gục xuống. Để một hoàng cấp cao thủ giết một người bình thường thì còn đơn giản hơn cả giết gà nữa. Ở vị trí khác, tên béo và thanh niên tri thức cũng đã xử lí xong hai gã cướp khác.

Nhất thời toàn bộ hành khách đều kinh hãi im lặng, mấy tên cướp còn lại cũng ngỡ ngàng. Tiếp theo, bọn chúng còn chưa kịp phản ứng thì tất cả đã bị ba người cô gái, gã béo và thanh niên diệt gọn.

– Giải quyết tất cả?

Tên béo hai mắt đảo một cái, khẽ thốt lên một câu đầy máu tanh. Tuy bọn chúng không cùng phe, nhưng đã lợ bị lộ ra thì cần phải diệt khẩu. Người trên xe ngày tuyệt không thể sống sót.

– Đồng ý

Cô gái và tên thanh niên gật đầu, bọn họ đã thực hiện việc này hằng trăm lần rồi, không có gì băn khoăn cả. Chỉ có điều khi vừa định ra tay thì tên thanh niên đi cùng lão chợt mở mắt lên tiếng nói:

– Vứa mấy cái xác xuống rồi cút đi, nếu không các ngươi cũng sẽ chung số phận giống bọn chúng.

Hoàng cấp đỉnh phong? Ba người kia sắc mặt chợt biến sắc, nếu chỉ là hoàng cấp đỉnh bình thường thì bọn họ cũng có thể hợp lực đánh một trận nhưng mà điều đó là không cần thiết. Còn chưa quyết định nên làm thế nào thì bọn chúng lại cảm nhận uy áp từ lão già ngồi kế bên thanh niên.

– Xin lỗi, chúng tôi… sẽ lập tức cút ngay.

Tên thanh niên trí thức sợ hãi phóng ngay xuống xe, dùng hết tốc lực từ lúc bú tí mẹ chạy như bay. Nếu chậm một giây có thể hắn ta sẽ phải vĩnh viễn nằm lại. Áp lực vừa rồi là của cường giả chân chính, chí ít cũng phải là huyền cấp cao giai. Đừng nói ba người họ, cho dù mười người hợp lại cũng không đủ cho người ta giết.

Có vẻ như lão già kia khá tốt tính, cô gái và tên béo có chậm một chút nhưng lão ta vẫn không ra tay làm gì bọn họ cả. Có lẽ là lão ta thật tâm hiên lành, cũng có thể là giết mấy con kiến hôi chỉ làm bẩn tay lão nên thôi.

– Ổn rồi, bác tài, tiếp tục lên đường thôi.

Tiểu Hắc thấy lão tài xế cứ ngồi ngơ ngác thì lớn tiếng kêu lên. Lão tài xế nghe xong thì giật mình vội vàng nổ máy cho xe khách chạy tiếp. Một số hành khách liền cảm tạ thanh niên, còn gọi anh ta là anh hùng khí khái. Trước mấy lời tán dương đó thì thanh niên vẫn tỏ ra thờ ơ, tiếp tục nhắm mắt đả tọa.

Chỉ có lão già kia là khách sáo với hành khách một phen, rồi liếc nhìn Tiểu Hắc mỉm cười có chút thâm ý. Lão ta rõ ràng trong tình cảnh vừa rồi ai cũng hoang mang, duy chỉ có đứa trẻ này vẫn bình chân như vại. Đã vậy, cái cách mà nó quan sát sự việc giống như một người ăn dưa hóng hớt, một kẻ đứng bên đường xem trò.

Tâm thế đó chỉ có những kẻ không tim không phổi, không biết chữ chết viết thế nào. Hoặc…là một kẻ đầy tự tin, nắm chắc mọi thứ trong tay của mình.

Kỳ thực, từ đầu lão ta đã cho rằng Tiểu Hắc chính là loại thứ hai. Đó là trực giác của cao thủ đã trải qua nửa đời lăn lộn giang hồ. Với lại nhìn Mộc Bình, Ngô Chí, Tương Hoàn và Trương Loan hai vị đều có phong thái không giống người thường. Không hề có giác ngộ của diễn viên chuyên nghiệp như mấy kẻ còn lại trên xe.

Sau khi xử lý xong đám cường đạo thì chiếc xe khách cũng không gặp phải trở ngại nào nữa mà một đường chạy thẳng đến Mộc Oa Nhĩ. Do đang trong thời kỳ căng thẳng chiến sự cho nên thủ đô có rất nhiều cảnh sát đi tuần tra để đảm bảo trị an. Ngoài ra thì cuộc sống mọi người vẫn diễn ra như thường nhật.

Có lẽ do chính quyền nước Liêu cho rằng rất khó để có kẻ dám ra tay với mình. Yên quốc thì đang gồng mình phòng thủ, năm nước liên minh đều đưa quân ra tiền tuyến, muốn đủ lực đánh úp là rất khó.

Việc chia sẽ một chén canh cho năm nước xung quanh vốn là một chiêu bài chiến lược của Liêu quốc. Bọn họ muốn dồn lực đánh nước Yên thì không thể không đề phòng kẻ khác ra tay với mình. Cho nên sau khi bàn bạc, nước Liêu liền đưa ra chủ ý kêu gọi năm nước khác liên minh đánh Yên. Dĩ nhiên, đã tham chiến thì phải chia lợi ích nhưng bù lại Liêu quốc sẽ yên tâm hơn.

Còn về nước Triệu, người phát ngôn của siêu cường quốc này đã tuyên bố sẽ không ủng hộ bất kỳ phe nào. Bọn họ sẽ không tham dự vào tranh chấp lần này. Thông báo này khiến cho Liêu quốc như mở cờ trong bụng, càng to gan hơn trong việc xâm lược. Vì uy tín của nước Triệu rất cao, họ giống như vương giả của thiên hạ, cương thổ rộng lớn, đã đặt mình vào vị trí siêu nhiên, giống như thiên tử của thiên hạ.

Khi xe khách dừng lại, hành khách vội vàng lục đục đi xuống, thanh niên và ông lão cùng đám hoàng cấp còn lại cũng nhanh chóng rời đi. Trước khi xuống xe, lão già địa cấp kia lại cố ý nhìn về Tiểu Hắc thêm một lần nữa.

Còn Tiểu Hắc và đám người Mộc Bình thì chậm rãi đi ở cuối cùng, còn thảnh thơi ngắm nghía phong cảnh thủ đô của Liêu quốc.

– So với Huyền Kinh, nơi này tuy rộng lớn nhưng lại không thể sánh bằng.

Mộc Bình cảm khái nói. Anh ta sinh ra và lớn lên ở trái tim của nước Yên, nơi mọi công trình hay cảnh đẹp đều hội tu. Không ngoa khi nói Huyền Kinh là một trong những thành phố mỹ lệ, mang trong mình nhịp sống hiện đại lẫn cổ kính, một nét đẹp rất đặc trưng quyến rũ lòng người.

Mộc Oa Nhĩ lại khác, nước Liêu bình thường không phải quốc gia dành cho du lịch. Các công trình lớn của họ đều chủ yếu phục vụ cho chính quyền và độc sư, còn đại đa số quần chúng lại không có nhiều nhu cầu bởi hoàn cảnh kinh tế không dư giả.

Nhìn dòng người đi lại tấp nập, có rất nhiều quầy hàng bán ngay trên đường phố, Tiểu Hắc không khỏi nhớ đến Vũ Lương. Đúng vậy, những người dân lam lũ, phải mưu sinh trên từng con đường thành thị to lớn và lạ lẫm.

– Đi thôi, chúng ta nên tìm một chỗ nghỉ ngơi trước đã.

Tiểu Hắc cười nhạt phất tay, mọi người cũng không hứng thú nhiều với khung cảnh xung quanh nên liền cất bước theo sau.

Ngay khi đám Tiểu Hắc vừa đi, một bóng đen len lỏi trong dòng người lặng lẽ đi theo bọn họ. Ở một con hẻm khác, một tên mặc áo khoác cũng đang lấm lét đi nhanh, đầu không ngừng xoay nhìn xung quanh như tìm kiếm ai đó.

– Các hạ muốn tìm hai người chúng ta?

Bất thình lình, lão già cùng thanh niên đột nhiên từ trên cao nhảy xuống. Lão già vẫn mỉm cười rất nhẹ nhàng lên tiếng hỏi. Có điều tên mặc áo khoác không nói hai lời liền phóng ra ám khí rồi xoay người định tẩu thoát. Nhưng hắn ta còn chưa kịp đi được vài bước thì đã cảm một cánh tay bóp lấy cổ họng của mình rồi ấn mạnh xuống đất.

“Ầm”

– Ngươi là mật vụ của Liêu quốc sao? Chúng ta vốn không muốn gây chuyện, tiếc là các ngươi lại ép chúng ta.

Bị thanh niên khống chế hoàn toàn, tên mặc áo khoác đen lộ ra là chính là ông già trong cặp đôi già ngồi trên xe khách. Lão già không nói gì cả, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người một gia một trẻ kia.

– Không trả lời cũng không sao, bọn ta vốn đến đây là có việc riêng, cũng không có ý đồ gì với Liêu quốc các ngươi cả.

Ra hiệu cho thanh niên xuống tay, tên thanh niên khẽ dùng lực lão già áo khoác đen kia liền bị bẻ gãy cổ tuyệt mệnh ngay.

– Sư phụ, chúng ta nên tìm đến “nhà trọ” để tránh phiền phức không đáng thế này.

Thanh niên vốn ít nói kia hướng lão già lên tiếng, hóa ra hai người là thầy trò. Lão già nghe thấy thì suy nghĩ một thoáng rồi gật đầu đáp:

– Cũng được, thời gian gấp rút, hội đấu giá vài ngày nữa sẽ bắt đầu, không thể làm nhỡ việc lớn. Có gì ta sẽ giao phó với phía gia tộc của con.

– Sư phụ, trên xe khách hình như người rất để tâm đến tiểu tử ngồi ở gần cuối xe?

– Không có gì, chỉ là ta có chút hứng thú thôi. Thần thái của đứa trẻ đó không tầm thường, bên cạnh lại có dắt theo vài hộ vệ xem ra cũng là cao thủ nội khí. Ta đoán rằng cũng là thiếu gia của gia tộc nào đó.

Vừa nói chuyện, hai người nhanh chóng biến mất, để lại xác lão già áo khoác đen nằm lại. Xem ra chỗ “nhà trọ” kia là cực kỳ an toàn, nếu không thanh niên và lão già kia cũng không đến nỗi không thèm xử lí cái xác một chút để xóa dấu vết.

Phía Tiểu Hắc tình huống tương tự cũng xảy ra, bà lão đi cùng với ông lão trên xe khách đã bị đám người Mộc Bình vậy lấy. Không phải loại người máu lạnh, Tiểu Hắc chỉ yêu cầu trói bà ta lại rồi đem vào khách sạn từ từ thẩm vấn. Dĩ nhiên, những thiết bị nghe lén, định vị các loại trên người bà ta đều bị nó phá hủy sạch. Muốn qua mặt một tu tiên giả có thần thức là điều không hề dễ dàng tí nào.

– Được rồi, chúng ta cũng nên hảo hảo nói chuyện một chút.

Cho dù bà lão kia có tỏ ra ương ngạnh không nói tiếng nào thì Tiểu Hắc cũng không quá lo lắng. Đầu tiên, nó dùng linh lực truyền vào cơ thể đối phương để khóa chặt nội khí. Một khi không còn nội khí thì bà ta cũng chỉ là một lão nhân bình thường trói gà không chặt. Tuy thể chất vẫn mạnh mẽ hơn nhưng chẳng còn gì nguy hiểm cả.

Tiếp theo, Tiểu Hắc tiếp tục thử nghiệm kỹ thuật thôi miên. Lưu ý là thuật thôi miên của tu tiên giả chính hiệu chứ không phải thôi miên trong y học. Thuật thôi miên của tu tiên giả đòi hỏi phải có thần thức và linh lực, hiệu quả của nó mạnh mẽ hơi thôi miên bình thường rất nhiều, nhưng cũng sẽ ảnh hướng đến tâm trí của người bị thử nghiệm.

Theo như Diêp Thanh Hàn truyền thụ thì thuật thôi miên này chỉ có thể sử dụng với phàm nhân. Còn muốn ra tay với tu tiên giả đòi hỏi phải tu luyện đồng thuật, rất khó khăn chứ không hề đơn giản. Bởi vì tu tiên giả có thần thức kháng cự, còn có nhiều cách thức để bảo vệ ký ức. Nếu như chẳng may bị rơi vào tay địch nhân, họ cũng có thể đảm bảo những bí mật trong đầu không bị kẻ thù điều tra được.

khách sắc mặt trắng bệch run rẩy lên tiếng. Công việc của bọn họ cũng chỉ là mưu sinh, đối với cường đạo chỉ có thể buông xuôi. Dù gì mạng nhỏ cũng rất quan trọng, chẳng ai dại gì lại đi làm anh hùng.

Khi biết sắp bị cướp, hành khách hoảng loạn cả lên. Bọn họ phần lớn đều là dân chúng bình dân, tiền bạc cũng không phải nhiều lắm. Có điều, những xe khách kiểu này rất nhiều, lại không được bảo hộ nên bọn tặc tử ra tay không sợ bị lật thuyền.

Nhất là cảnh sát ở Liêu quốc chỉ tập trung bảo hộ trong thành phố, trên những con đường trên thảo nguyên thì bọn họ không thể quản được. Thỉnh thoảng cũng có vài đợt càn quét nhưng đâu lại vào đấy, cướp đường vẫn mọc lên như nấm.

Mộc Bình một bên khẽ ra hiệu cho Tiểu Hắc, hỏi ý kiến xem có nên ra tay không. Tiểu Hắc liền lắc đầu ngăn lại, có cả đám hoàng cấp cao thủ trên xe thì tại sao phải động tay động chân, cứ ngồi rung đùi xem kịch là được.

Phải công nhận rằng bọn mật thám này nhập vai y như thật. Ai nấy đều mang theo vẻ mặt hoảng sợ, ôm đầu rên rỉ, nhìn không chút sơ hở nào. Xem ra nếu không theo võ đạo thì bọn họ xin vào đoàn làm phim cũng đủ để kiếm chén cơm qua ngày nha.

Riêng chỉ có tên thanh niên đi cùng lão già là sắc mặt bình tĩnh lạnh lùng không biểu lộ gì cả. Nghĩ lại cũng đúng, đi với một địa cấp cường giả thì cần gì phải cúi đấu giả vờ giả vịt cơ chứ.

– Tất cả giao hết tiền bạc trang sức ra đây, ngoan ngoãn nghe lời thì bọn tao tha mạng cho.

Một tên cướp hung hãn bước lên xe quát to, tay lăm lăm một khẩu súng dài. Theo sau hắn là bốn, năm tên khác cũng mang theo hàng nóng. Bọn này ra tay rất chuyên nghiệp, chúng khám xét hành khách một cách bạo lực và thuần thục, hầu như tiền bạc hay vàng bạc không thể giấu giếm qua được mắt của chúng.

Ngay khi bọn chúng đang khám xét đến chỗ vài tên cao thủ giả trang thì Tiểu Hắc đang ngồi gặm bánh bỗng nhiên ra tay. Khẽ dùng khống vật thuật, Tiểu Hắc khiến cho mấy tên cướp đường không thể khống chế mà chỉa súng thẳng vào tên mập mạp, cô gái yếu ớt và tên thanh niên trí thức. Ba người này có tu vi cao nhất sau tên thanh niên và lão già kia, Tiểu Hắc cũng muốn xem họ biểu diễn bản lĩnh một phen.

Không ngoài dự kiến, ba tên thám tử khi thấy bọn cướp bất ngờ xoay họng súng về phía mình liền phản ứng nhanh như chớp. Cô gái nhìn yếu đuối kia bỗng nhanh như một con mèo, né sang một bên, từ tay áo xuất hiện một thanh kiếm ngắn. Chỉ một tích tắt, tên cướp chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, tại sao cơ thê y lại không theo điều khiển mà chỉa súng vào cô gái xinh xắn này.

Cuối cùng, suy nghĩ thoáng qua của gã cũng sớm kết thúc, gã chỉ thấy một cảm giác đau rát ở ổ họng và rồi đổ gục xuống. Để một hoàng cấp cao thủ giết một người bình thường thì còn đơn giản hơn cả giết gà nữa. Ở vị trí khác, tên béo và thanh niên tri thức cũng đã xử lí xong hai gã cướp khác.

Nhất thời toàn bộ hành khách đều kinh hãi im lặng, mấy tên cướp còn lại cũng ngỡ ngàng. Tiếp theo, bọn chúng còn chưa kịp phản ứng thì tất cả đã bị ba người cô gái, gã béo và thanh niên diệt gọn.

– Giải quyết tất cả?

Tên béo hai mắt đảo một cái, khẽ thốt lên một câu đầy máu tanh. Tuy bọn chúng không cùng phe, nhưng đã lợ bị lộ ra thì cần phải diệt khẩu. Người trên xe ngày tuyệt không thể sống sót.

– Đồng ý

Cô gái và tên thanh niên gật đầu, bọn họ đã thực hiện việc này hằng trăm lần rồi, không có gì băn khoăn cả. Chỉ có điều khi vừa định ra tay thì tên thanh niên đi cùng lão chợt mở mắt lên tiếng nói:

– Vứa mấy cái xác xuống rồi cút đi, nếu không các ngươi cũng sẽ chung số phận giống bọn chúng.

Hoàng cấp đỉnh phong? Ba người kia sắc mặt chợt biến sắc, nếu chỉ là hoàng cấp đỉnh bình thường thì bọn họ cũng có thể hợp lực đánh một trận nhưng mà điều đó là không cần thiết. Còn chưa quyết định nên làm thế nào thì bọn chúng lại cảm nhận uy áp từ lão già ngồi kế bên thanh niên.

– Xin lỗi, chúng tôi… sẽ lập tức cút ngay.

Tên thanh niên trí thức sợ hãi phóng ngay xuống xe, dùng hết tốc lực từ lúc bú tí mẹ chạy như bay. Nếu chậm một giây có thể hắn ta sẽ phải vĩnh viễn nằm lại. Áp lực vừa rồi là của cường giả chân chính, chí ít cũng phải là huyền cấp cao giai. Đừng nói ba người họ, cho dù mười người hợp lại cũng không đủ cho người ta giết.

Có vẻ như lão già kia khá tốt tính, cô gái và tên béo có chậm một chút nhưng lão ta vẫn không ra tay làm gì bọn họ cả. Có lẽ là lão ta thật tâm hiên lành, cũng có thể là giết mấy con kiến hôi chỉ làm bẩn tay lão nên thôi.

– Ổn rồi, bác tài, tiếp tục lên đường thôi.

Tiểu Hắc thấy lão tài xế cứ ngồi ngơ ngác thì lớn tiếng kêu lên. Lão tài xế nghe xong thì giật mình vội vàng nổ máy cho xe khách chạy tiếp. Một số hành khách liền cảm tạ thanh niên, còn gọi anh ta là anh hùng khí khái. Trước mấy lời tán dương đó thì thanh niên vẫn tỏ ra thờ ơ, tiếp tục nhắm mắt đả tọa.

Chỉ có lão già kia là khách sáo với hành khách một phen, rồi liếc nhìn Tiểu Hắc mỉm cười có chút thâm ý. Lão ta rõ ràng trong tình cảnh vừa rồi ai cũng hoang mang, duy chỉ có đứa trẻ này vẫn bình chân như vại. Đã vậy, cái cách mà nó quan sát sự việc giống như một người ăn dưa hóng hớt, một kẻ đứng bên đường xem trò.

Tâm thế đó chỉ có những kẻ không tim không phổi, không biết chữ chết viết thế nào. Hoặc…là một kẻ đầy tự tin, nắm chắc mọi thứ trong tay của mình.

Kỳ thực, từ đầu lão ta đã cho rằng Tiểu Hắc chính là loại thứ hai. Đó là trực giác của cao thủ đã trải qua nửa đời lăn lộn giang hồ. Với lại nhìn Mộc Bình, Ngô Chí, Tương Hoàn và Trương Loan hai vị đều có phong thái không giống người thường. Không hề có giác ngộ của diễn viên chuyên nghiệp như mấy kẻ còn lại trên xe.

Sau khi xử lý xong đám cường đạo thì chiếc xe khách cũng không gặp phải trở ngại nào nữa mà một đường chạy thẳng đến Mộc Oa Nhĩ. Do đang trong thời kỳ căng thẳng chiến sự cho nên thủ đô có rất nhiều cảnh sát đi tuần tra để đảm bảo trị an. Ngoài ra thì cuộc sống mọi người vẫn diễn ra như thường nhật.

Có lẽ do chính quyền nước Liêu cho rằng rất khó để có kẻ dám ra tay với mình. Yên quốc thì đang gồng mình phòng thủ, năm nước liên minh đều đưa quân ra tiền tuyến, muốn đủ lực đánh úp là rất khó.

Việc chia sẽ một chén canh cho năm nước xung quanh vốn là một chiêu bài chiến lược của Liêu quốc. Bọn họ muốn dồn lực đánh nước Yên thì không thể không đề phòng kẻ khác ra tay với mình. Cho nên sau khi bàn bạc, nước Liêu liền đưa ra chủ ý kêu gọi năm nước khác liên minh đánh Yên. Dĩ nhiên, đã tham chiến thì phải chia lợi ích nhưng bù lại Liêu quốc sẽ yên tâm hơn.

Còn về nước Triệu, người phát ngôn của siêu cường quốc này đã tuyên bố sẽ không ủng hộ bất kỳ phe nào. Bọn họ sẽ không tham dự vào tranh chấp lần này. Thông báo này khiến cho Liêu quốc như mở cờ trong bụng, càng to gan hơn trong việc xâm lược. Vì uy tín của nước Triệu rất cao, họ giống như vương giả của thiên hạ, cương thổ rộng lớn, đã đặt mình vào vị trí siêu nhiên, giống như thiên tử của thiên hạ.

Khi xe khách dừng lại, hành khách vội vàng lục đục đi xuống, thanh niên và ông lão cùng đám hoàng cấp còn lại cũng nhanh chóng rời đi. Trước khi xuống xe, lão già địa cấp kia lại cố ý nhìn về Tiểu Hắc thêm một lần nữa.

Còn Tiểu Hắc và đám người Mộc Bình thì chậm rãi đi ở cuối cùng, còn thảnh thơi ngắm nghía phong cảnh thủ đô của Liêu quốc.

– So với Huyền Kinh, nơi này tuy rộng lớn nhưng lại không thể sánh bằng.

Mộc Bình cảm khái nói. Anh ta sinh ra và lớn lên ở trái tim của nước Yên, nơi mọi công trình hay cảnh đẹp đều hội tu. Không ngoa khi nói Huyền Kinh là một trong những thành phố mỹ lệ, mang trong mình nhịp sống hiện đại lẫn cổ kính, một nét đẹp rất đặc trưng quyến rũ lòng người.

Mộc Oa Nhĩ lại khác, nước Liêu bình thường không phải quốc gia dành cho du lịch. Các công trình lớn của họ đều chủ yếu phục vụ cho chính quyền và độc sư, còn đại đa số quần chúng lại không có nhiều nhu cầu bởi hoàn cảnh kinh tế không dư giả.

Nhìn dòng người đi lại tấp nập, có rất nhiều quầy hàng bán ngay trên đường phố, Tiểu Hắc không khỏi nhớ đến Vũ Lương. Đúng vậy, những người dân lam lũ, phải mưu sinh trên từng con đường thành thị to lớn và lạ lẫm.

– Đi thôi, chúng ta nên tìm một chỗ nghỉ ngơi trước đã.

Tiểu Hắc cười nhạt phất tay, mọi người cũng không hứng thú nhiều với khung cảnh xung quanh nên liền cất bước theo sau.

Ngay khi đám Tiểu Hắc vừa đi, một bóng đen len lỏi trong dòng người lặng lẽ đi theo bọn họ. Ở một con hẻm khác, một tên mặc áo khoác cũng đang lấm lét đi nhanh, đầu không ngừng xoay nhìn xung quanh như tìm kiếm ai đó.

– Các hạ muốn tìm hai người chúng ta?

Bất thình lình, lão già cùng thanh niên đột nhiên từ trên cao nhảy xuống. Lão già vẫn mỉm cười rất nhẹ nhàng lên tiếng hỏi. Có điều tên mặc áo khoác không nói hai lời liền phóng ra ám khí rồi xoay người định tẩu thoát. Nhưng hắn ta còn chưa kịp đi được vài bước thì đã cảm một cánh tay bóp lấy cổ họng của mình rồi ấn mạnh xuống đất.

“Ầm”

– Ngươi là mật vụ của Liêu quốc sao? Chúng ta vốn không muốn gây chuyện, tiếc là các ngươi lại ép chúng ta.

Bị thanh niên khống chế hoàn toàn, tên mặc áo khoác đen lộ ra là chính là ông già trong cặp đôi già ngồi trên xe khách. Lão già không nói gì cả, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người một gia một trẻ kia.

– Không trả lời cũng không sao, bọn ta vốn đến đây là có việc riêng, cũng không có ý đồ gì với Liêu quốc các ngươi cả.

Ra hiệu cho thanh niên xuống tay, tên thanh niên khẽ dùng lực lão già áo khoác đen kia liền bị bẻ gãy cổ tuyệt mệnh ngay.

– Sư phụ, chúng ta nên tìm đến “nhà trọ” để tránh phiền phức không đáng thế này.

Thanh niên vốn ít nói kia hướng lão già lên tiếng, hóa ra hai người là thầy trò. Lão già nghe thấy thì suy nghĩ một thoáng rồi gật đầu đáp:

– Cũng được, thời gian gấp rút, hội đấu giá vài ngày nữa sẽ bắt đầu, không thể làm nhỡ việc lớn. Có gì ta sẽ giao phó với phía gia tộc của con.

– Sư phụ, trên xe khách hình như người rất để tâm đến tiểu tử ngồi ở gần cuối xe?

– Không có gì, chỉ là ta có chút hứng thú thôi. Thần thái của đứa trẻ đó không tầm thường, bên cạnh lại có dắt theo vài hộ vệ xem ra cũng là cao thủ nội khí. Ta đoán rằng cũng là thiếu gia của gia tộc nào đó.

Vừa nói chuyện, hai người nhanh chóng biến mất, để lại xác lão già áo khoác đen nằm lại. Xem ra chỗ “nhà trọ” kia là cực kỳ an toàn, nếu không thanh niên và lão già kia cũng không đến nỗi không thèm xử lí cái xác một chút để xóa dấu vết.

Phía Tiểu Hắc tình huống tương tự cũng xảy ra, bà lão đi cùng với ông lão trên xe khách đã bị đám người Mộc Bình vậy lấy. Không phải loại người máu lạnh, Tiểu Hắc chỉ yêu cầu trói bà ta lại rồi đem vào khách sạn từ từ thẩm vấn. Dĩ nhiên, những thiết bị nghe lén, định vị các loại trên người bà ta đều bị nó phá hủy sạch. Muốn qua mặt một tu tiên giả có thần thức là điều không hề dễ dàng tí nào.

– Được rồi, chúng ta cũng nên hảo hảo nói chuyện một chút.

Cho dù bà lão kia có tỏ ra ương ngạnh không nói tiếng nào thì Tiểu Hắc cũng không quá lo lắng. Đầu tiên, nó dùng linh lực truyền vào cơ thể đối phương để khóa chặt nội khí. Một khi không còn nội khí thì bà ta cũng chỉ là một lão nhân bình thường trói gà không chặt. Tuy thể chất vẫn mạnh mẽ hơn nhưng chẳng còn gì nguy hiểm cả.

Tiếp theo, Tiểu Hắc tiếp tục thử nghiệm kỹ thuật thôi miên. Lưu ý là thuật thôi miên của tu tiên giả chính hiệu chứ không phải thôi miên trong y học. Thuật thôi miên của tu tiên giả đòi hỏi phải có thần thức và linh lực, hiệu quả của nó mạnh mẽ hơi thôi miên bình thường rất nhiều, nhưng cũng sẽ ảnh hướng đến tâm trí của người bị thử nghiệm.

Theo như Diêp Thanh Hàn truyền thụ thì thuật thôi miên này chỉ có thể sử dụng với phàm nhân. Còn muốn ra tay với tu tiên giả đòi hỏi phải tu luyện đồng thuật, rất khó khăn chứ không hề đơn giản. Bởi vì tu tiên giả có thần thức kháng cự, còn có nhiều cách thức để bảo vệ ký ức. Nếu như chẳng may bị rơi vào tay địch nhân, họ cũng có thể đảm bảo những bí mật trong đầu không bị kẻ thù điều tra được.