Tôi Mang Thai Đứa Bé Là Nhân Vật Phản Diện
Xuất ngoại đã hơn một năm, lại một lần nữa bước lên đất nhà, nét tiều tụy trên mặt Tống Ngọc Thư cuối cùng cũng lộ ra ý cười nhợt nhạt.
Một năm này, Tống Ngọc Thư sống một chút cũng không tốt.
Một thân một mình tha hương sinh hoạt nơi dị quốc, ăn, mặc, ở, đi lại cái gì cũng không thuận tiện, càng đừng nói tới việc lo lắng thân phận bị bại lộ, bị coi là quái vật mà bắt lại nghiên cứu, Tống Ngọc Thư còn rất cẩn thận ẩn giấu hành tung của mình, ngoài ra cửa mua sắm một ít nhu yếu phẩm sinh hoạt ra, ngày thường tuyệt không ra cửa đi dạo, cơ hồ ngốc trong nhà hơn nửa năm.
Bên người không có bất luận người thân hay bạn bè nào, lại không dám liên hệ với người khác, nếu không phải tự hắn còn có thể lên mạng tìm chút việc vui, Tống Ngọc Thư đoán chính hắn nhất định sẽ nghẹn ra bệnh tâm thần hoặc bệnh trầm cảm.
Cũng may đứa con chưa ra đời trong bụng giống trong bộ tiểu thuyết 《 Cục cưng bé bỏng chạy trốn của tổng tài bá đạo》 miêu tả, rất ngoan ngoãn, cũng rất làm người bớt lo, khi có đứa nhỏ này còn trong bụng Tống Ngọc Thư cũng không phải chịu đựng như những thai phụ khác, cái gì mà nôn khan, ăn không ngon ngủ không yên linh tinh, Tống Ngọc Thư một cái cũng không có.
Chính vì nguyên nhân này nên Tống Ngọc Thư càng ngày càng thích đứa con chưa ra đời trong bụng này.
Người xưa đều nói, mẫu tử liền tâm, đổi lại trên người Tống Ngọc Thư, ắt có thể xưng là phụ tử liền tâm, theo thời gian trôi qua, mối liên hệ giữa Tống Ngọc Thư và đứa bé trong bụng càng ngày càng sâu, Tống Ngọc Thư cũng ngày càng có thể cảm nhận được loại tâm tình của người làm cha làm mẹ, không đành lòng để con mình phải chịu bất luận thương tổn nào.
Chờ đến khi sinh, Tống Ngọc Thư không dám đi bệnh viện chính quy mà lại bỏ ra nhiều tiền trộm tìm một bệnh viện ở chợ đen sinh mổ.
Bác sĩ mổ chính là một người đàn ông trung niên có ánh mắt hung ác, biểu cảm nghiêm túc, thoạt nhìn thật ra cũng rất trầm ổn đáng tin cậy, nhưng thân phận thật sự của người kia là gì? Trước kia có từng làm nghề nào liên quan tới y học hay không? Năng lực nghiệp vụ thế nào? Có tư cách làm giải phẫu sinh mổ hay không, Tống Ngọc Thư tất cả đều không quá nắm rõ.
Các cụ đều nói, đàn bà sinh con như đi một chuyến qua quỷ môn quan. Những lời này có thể lưu truyền hơn vài trăm ngàn năm, đủ thấy lời các cụ nói chính xác thế nào.
Tống Ngọc Thư tuy không phải phụ nữ, nhưng hắn cũng sinh con, tính nguy hiểm trong đó có thể nghĩ tới, thế mà hắn có gan tới mức bỏ tiền ra đến bệnh viện chợ đen sinh, điều này chẳng khác gì đang lấy chính tính mạng của bản thân hắn và cả đứa nhỏ ra đùa giỡn.
Nếu không phải trên người Tống Ngọc Thư có hào quang vai chính, được Thiên Đạo chiếu cố, vận may bùng nổ, Tống Ngọc Thư cuối cùng có thể sinh đứa nhỏ này bình an hay không, cha tròn con vuông hay không, hay vì sự cố y tế mà chết trên bàn mổ, một xác hai mạng, thật đúng là nói không chừng.
Sinh con xong, Tống Ngọc Thư vốn tưởng ngày lành của hắn cuối cùng cũng tới, không ngờ đây chỉ là khởi đầu của cơn ác mộng.
Muốn chăm sóc một đứa bé mới sinh, thứ phải trả giá tuyệt đối không chỉ là tiền tài, mà còn phải có rất nhiều rất nhiều thời gian và sức lực.
Trước khi bất ngờ xuyên vào sách, thay thế cho Tống Ngọc Thư trở thành nhân vật chính trong quyển tiểu thuyết 《 Cục cưng bé bỏng chạy trốn của tổng tài bá đạo》, Tống Ngọc Thư cũng không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, càng đừng nói tới trẻ sơ sinh phiền hà hơn trăm ngàn lần con nít bình thường.
Tuy rằng em bé vẫn luôn thật sự ngoan ngoãn, ngoài ăn thì là ngủ, ngày thường cũng yên lặng, cũng sẽ không khóc nháo không thôi lúc nửa đêm quấy rầy Tống Ngọc Thư nghỉ ngơi, nhưng Tống Ngọc Thư vẫn cảm thấy hắn sắp trụ không nổi.
Một năm này, Tống Ngọc Thư không làm việc, không có bất luận nguồn kinh tế nào, vừa muốn điều dưỡng thân thể, lại phải cho chuẩn bị sữa bột, quần áo, tã và nhu yếu phẩm sinh hoạt chuyên dụng của trẻ sơ sinh cho con, hơn nữa các loại phí tổn như tiền thuê nhà và phí sinh hoạt khi tha hương nước lạ, cộng lại chính là một số tiền không hề nhỏ.
Nếu không phải Phó Không Thanh khẳng khái đưa tiền, cho Tống Ngọc Thư mượn 100 vạn, Tống Ngọc Thư nói không chừng đã sớm không còn nhà để về, lưu lạc khắp nơi.
100 vạn này, nghe thì ngỡ rất nhiều, nhưng trong tay Tống Ngọc Thư một chút cũng không đủ tiêu.
Chỉ mỗi liên hệ bệnh viện chợ đen và bác sĩ cho mình làm giải phẫu sinh mổ, Tống Ngọc Thư tiêu tốn hết 30 vạn, đơn giản chỉ vì người môi giới kia nói với Tống Ngọc Thư, kỹ thuật của bác sĩ rất tốt, kinh nghiệm cũng rất phong phú, quan trọng nhất chính là bác sĩ hay bệnh viện đều tuyệt đối sẽ không tiết lộ chuyện riêng tư của bất kỳ người bệnh nào.
Chính chỗ tuyệt đối không tiết lộ vấn đề riêng tư của người bệnh này làm Tống Ngọc Thư dao động mạnh mẽ, đầu óc nóng lên, 30 vạn cứ như vậy không chút do dự bỏ ra ngoài.
Người ta nói mang thai ngốc ba năm, đổi lại thành Tống Ngọc Thư cũng hợp, hắn sao không nghĩ tới, sinh sống ở nước ngoài, trời xa đất lạ, bệnh viện hay bác sĩ làm thế nào mà tiết lộ chuyện riêng của hắn? Lại tiết lộ cho ai?
Cách nói này của người môi giới chẳng quả chỉ là thăm dò tâm thái của một người bệnh không chịu đi bệnh viện chính quy mà lại chuyên môn đi tìm bệnh viện chợ đen chạy chữa, cố ý dùng mánh lới này để tiện lừa tiền mà thôi, không ngờ Tống Ngọc Thư thế mà tin thật.
Để về nước, Tống Ngọc Thư lại tiêu thêm mười vạn, tìm người môi giới này làm cho con hắn thân phận Hoa Kiều, chuẩn bị trước khi đưa con về nước, sau đó lại nghĩ cách nhập hộ khẩu cho đứa nhỏ.
Lăn lộn như vậy, thời điểm Tống Ngọc Thư về nước, trong tay đã không dư lại bao nhiêu tiền.
Vốn dĩ Tống Ngọc Thư còn nghĩ, vì con hắn Tống Quân Hạo, hắn cũng muốn làm một người ba tốt, nỗ lực học tập, nỗ lực làm việc, nỗ lực kiếm tiền, dù có làm một người ba đơn thân đi nữa cũng muốn giáo dưỡng con lớn lên.
Không ngờ mới vừa một về nước, hiện thực đã hung hăng cho Tống Ngọc Thư một cái tát.
Tống Ngọc Thư suy nghĩ hết thảy mọi chuyện quá đơn giản, ngay từ đầu hắn tính tìm một bảo mẫu chăm sóc Tống Quân Hạo, còn mình vừa đi học vừa làm công, sau đó chậm rãi tích cóp tiền trả cho học trưởng Phó Không Thanh.
Không nói một đứa con một được nuông chiều từ bé như Tống Ngọc Thư có thể ăn được khổ nhọc khi vừa học vừa làm hay không, chỉ nói Tống Ngọc Thư muốn tìm một bảo mẫu cho Tống Quân Hạo, chờ đến khi hắn biết tiền lương bảo mẫu trong khu vực có thể lên đến một vạn một tháng, bảo mẫu tuổi càng lớn, kinh nghiệm càng phong phú tiền lương thậm chí còn có thể cao hơn, Tống Ngọc Thư lại bỏ suy nghĩ tìm bảo mẫu.
Tự hắn vừa đi học vừa làm công một tháng còn không biết có kiếm nổi một vạn một tháng không, toàn bộ dùng để mời bảo mẫu, hắn và con sống kiểu gì ăn kiểu? Cũng không thể lưu lạc đầu đường, uống gió Tây Bắc chứ.
Rơi vào đường cùng, Tống Ngọc Thư lại mặt dày tìm tới Không Thanh, muốn tìm kiếm trợ giúp thêm một lần nữa.
Nhưng lúc này đây điểm khác biệt chính là, Tống Ngọc Thư không phải một mình tới tìm Không Thanh, mà là bế theo cả chính con hắn.
Em bé trắng trắng mềm mềm, được Tống Ngọc Thư mặc tã lót cẩn thận, yên lặng nhắm mắt lại ngủ say, nhìn qua đúng thật đáng yêu ngoan ngoãn, rất dễ gợi lên lòng đồng tình và thương hại của cánh đàn ông.
Nếu hiện tại trước mặt Tống Ngọc Thư không phải là Không Thanh, mà là nguyên chủ Phó Không Thanh luôn có hảo cảm với Tống Ngọc Thư nguyên bản, nhìn thấy Tống Ngọc Thư đáng thương như vậy, còn có đứa bé ngoan ngoãn trong ngực Tống Ngọc Thư, lúc này nhất định sẽ nhịn không được lòng đồng tình tràn lan.
Nhưng Không Thanh không phải là nguyên chủ Phó Không Thanh, cậu biết rõ dưới vẻ bề ngoài nhu nhược đáng thương này của Tống Ngọc Thư có một trái tim độc ác đến cỡ nào, vậy nên cậu không chỉ không cảm thấy đồng tình, ngược lại còn cảm thấy ghê tởm.
Nếu không phải để xem Tống Ngọc Thư có sinh đứa nhỏ này ra hay không, Không Thanh cũng sẽ không đồng ý gặp Tống Ngọc Thư, hiện giờ biết được Tống Ngọc Thư đã thay vai chính nguyên bản sinh ra công cụ hình người quan trọng trong quyển tiểu thuyết 《 Cục cưng bé bỏng chạy trốn của tổng tài bá đạo》 này, Không Thanh cũng đã an tâm rồi.
Trò hay rốt cuộc có thể mở màn.
Không Thanh đặc biệt muốn biết, nếu không có nam phụ thâm tình quan trọng nhất tiểu thuyết mình đây hộ tống cho Tống Ngọc Thư, xúc tiến tình cảm giữa thụ chính và công chính, cũng không có công cụ hình người pháo hôi là mình trong mắt người xuyên thư này thay hai ba con Tống Ngọc Thư che mưa chắn gió, Tống Ngọc Thư có thể sống ra bộ dạng gì.
“Học trưởng Phó, em biết em nói như vậy có chút làm khó người khác, nhưng mà em thật sự đã cùng đường…… Xin anh giúp em với…… Sau này em nhất định sẽ tìm cơ hội báo đáp anh.”
Một năm trước, lúc Tống Ngọc Thư lần đầu tiên xòe tay vay tiền Không Thanh, hắn cũng nói như vậy.
Một năm qua đi, thằng nhóc 17-18 tuổi Phó Hồng Thái cũng đã trưởng thành đến độ có thể một mình đảm đương một phía, người trưởng thành như Tống Ngọc Thư lại vẫn nhút nhát như cũ, gặp chuyện chỉ biết trốn tránh, nếu không thì là giả bộ đáng thương tranh thủ những người khác đồng tình, mưu toan không làm mà hưởng, người như vậy, nói dễ nghe một chút thì là kẻ ích kỷ với tư tưởng tinh tế, nói khó nghe thì là một con sói mắt trắng vô ơn lòng lang dạ sói.
Đối với người như vậy, Không Thanh luôn khinh thường.
Càng đừng nói tới trong cốt truyện nguyên bản, ba con Tống Ngọc Thư được nguyên chủ Phó Không Thanh trợ giúp, không chỉ không cảm kích, ngược lại còn lấy oán trả ơn, vết xe đổ vạch rõ trước mắt, Không Thanh sẽ không vội vàng làm Đông Quách tiên sinh*.
(*) Đông Quách tiên sinh cứu một con sói trúng tên, giấu sói vào chiếc túi trên lưng lừa, lại chỉ sai đường cho Triệu Giản Tử – người đang săn con sói. Sau khi thả con sói ra, thay vì trả ơn, con sói lại toan ăn thịt ân nhân của mình. Ý ở câu trên ví Không Thanh như Đông Quách suýt bị chính con sói mình cứu ăn thịt, còn Tống Ngọc Thư là con sói vô ân, lấy oán trả ơn, làm hại ân nhân của mình.
“Tống Ngọc Thư, cậu có phải đã quên rồi không, chính một năm trước, cậu mới mượn từ tay tôi 100 vạn.”
Tiền mượn lúc trước không còn, hiện tại cư nhiên còn không biết xấu hổ tiếp tục mượn, thật sự coi mình như máy ATM hình người?
Không Thanh không vui, sắc mặt cũng trở nên không tốt.
Tống Ngọc Thư thấy thế, lập tức cực kì thuần thục giả đáng thương, giọng nói mang theo nghẹn ngào: “Học trưởng Phó, em rất cảm ơn anh vì khi em cùng đường, anh đưa than ngày tuyết, khẳng khái cho em mượn 100 vạn, số tiền này, em nhất định sẽ nghĩ cách trả lại anh, chỉ là……”
Tuy trong lòng Tống Ngọc Thư chưa từng nghĩ tới chuyện trả số tiền Không Thanh cho hắn mượn, và điều này cũng không cản trở hắn nói ngon nói ngọt.
Trong lòng Tống Ngọc Thư, Phó Không Thanh là nam phụ thâm tình từ đầu tới cuối vẫn luôn si tâm không đổi yêu thụ chính trong tiểu thuyết, chẳng qua chỉ là cho mình mượn chút tiền, giúp mình giải quyết chút lửa sém lông mày, loại chuyện nhỏ không tốn sức này, thân là nam phụ thâm tình Phó Không Thanh sao có thể từ chối?
Sớm tại thời điểm gặp mặt lần đầu tiên, Không Thanh đã phát hiện, trên người người xuyên thư Tống Ngọc Thư tựa hồ mang theo một loại cảm giác cao thượng về sự ưu việt, giống như là người ngoài cuộc nhìn NPC trong tiểu thuyết.
Rõ ràng các nhân vật trong tiểu thuyết mọi mặt đều rất ưu tú, người xuyên thư Tống Ngọc Thư lại luôn toát ra một loại cảm giác ưu việt các người đều là nhân vật giả thuyết, chỉ có một mình tôi là người thật, cũng không biết là lấy tự tin ở đâu.
Tựa như hiện tại, rõ ràng là Tống Ngọc Thư đang tìm trợ giúp từ Không Thanh, thái độ của hắn lại như bố thí cho Không Thanh một cơ hội để giúp hắn, làm trong lòng Không Thanh cực kì dị ứng.
Nguyên chủ Phó Không Thanh có hảo cảm với Tống Ngọc Thư nguyên bản, cũng mang theo bộ lọc tương tự với người xuyên thư là Tống Ngọc Thư, không phát hiện ra cảm giác không ổn từ người xuyên thư Tống Ngọc Thư, nhưng là Không Thanh không giống, cậu lập tức đã nhìn ra sư bất ổn trên người của người xuyên thư Tống Ngọc Thư, trong lòng dị ứng không chịu nổi, cũng không tính tiếp tục nói chuyện với người xuyên thư Tống Ngọc Thư đây.
“Ngọc Thư, cậu gọi tôi một tiếng học trưởng, theo lý thuyết, cậu tìm tôi giúp, tôi không nên từ chối mới phải, nhưng thân là học trưởng của cậu, có một câu tôi hiện tại không thể không nói, cậu thật sự làm tôi quá thất vọng rồi.”