Tôn Thượng
Tất cả mọi người đều đã trở lại xe chuẩn bị rời đi, Lục Vĩnh Hi vừa nghe được tiếng gọi của hắn, cả người dường như liền vô lực, cậu chẳng còn muốn kiên cường chống đỡ gì nữa hết.
Đàn xác sống bị đạn năng lượng đẩy ra xa hàng chục mét, cơ giáp được thu lại, cả người cậu rơi xuống từ trên không, vẫn may Cổ Viễn Quân đã nhanh tay chộp lấy cậu để Lục Vĩnh Hi không ngã thẳng xuống mặt đất.
Hắn bế sốc cậu lên chạy nhanh vào xe, rời đi ngay tức khắc.
Lần nào cũng như thế, hắn đã sớm quen thuộc phóng thích dị năng của mình bao quanh cả người cậu, chỉ hi vọng cậu thấy dễ chịu hơn một chút.
“Em thấy sao rồi?” Giọng hắn khàn đi thấy rõ, đôi mắt nâu nhạt hiện lên nỗi niềm lo lắng vô bờ.
“Đau…đau..”
Hai mắt Lục Vĩnh Hi nhằm chặt, tay vô thức nắm lấy góc áo hắn, nét mặt đau đớn đến khó tả. Cố Viễn Quân nhẹ nhàng vén phần tóc trước trán của cậu sang một bên để nó không đâm vào mắt cậu, giọng hắn vang lên một cách nhẹ bẫng: “Vì sao phải đến những lúc như thế này em mới chịu nói đau?”
Cố Viễn Quân nhìn lại ngọn lửa lớn kéo cao ở đằng sau, tiếng gầm gừ của xác sống sớm đã không còn nghe thấy. Hắn vẫn hết sức cẩn thận nhẹ xoa xoa tóc cậu, vừa truyền dị năng của mình đi khắp cơ thể Lục Vĩnh Hi, thiếu tá nhỏ giọng nói thật khẽ bên tai cậu.
“Đừng như thế nữa, tôi đau thay em mà.”
Chỉ cần đó là cậu, dù bị một vết thương nhỏ cũng đủ khiến hắn đau lòng. Lần nào cũng vậy, chỉ khi rơi vào cơn mê, đầu óc dần trống rỗng, cậu mới chịu thú thật với hắn, cậu đau.
Con người ai chẳng biết đau, rốt cuộc vì cái gì Lục Vĩnh Hi lại luôn phải giấu giếm nội tâm yếu ớt của mình. Hắn tò mò, lo lắng, lại bất an nhưng sẽ chẳng thật sự mở lời hỏi cậu những điều ấy, bởi vì hắn biết cậu vẫn chưa hoàn toàn mở lòng với thế giới này.
Hai cấp dưới của hắn ngồi phía trước chỉ có thể mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, im như chim thóc không dám phát ra bất kì thứ âm thanh nào khiến thiếu tá nhà bọn họ chú ý.
“Liên lạc với căn cứ thành phố B đi.”
Cố Viễn Quân để cậu dựa lên vai mình nghỉ ngơi, còn hắn nhanh chóng quay lại bộ dáng nghiêm túc ngày thường, lạnh lùng xử lý công việc.
Chất giọng lành lạnh quen thuộc vang lên ngay sau lưng, Diệp An lén nhìn kính chiếu hậu một cái liền quay đi mở kênh liên lạc với căn cứ thành phố B.
“Rè…rè…ee.”
Diệp An cùng Hứa Tùy hai mặt nhìn nhau, bọn họ cố gắng thử liên hệ vài lần nữa nhưng chị có thể nhận lại âm thanh “rè rè” vô nghĩa kia. Hứa Tùy hạ thấp giọng báo cáo: “Thưa thiếu tá, kênh liên lạc không bắt được tín hiệu của bọn họ.”
Cố Viễn Quân làm thinh vài giây, đoạn hắn lạnh lùng đáp: “Đến đó nhanh hơn đi.”
“Vâng, đã rõ.”
Không khí ngột ngạt bao trùm lấy cả đoàn người. 200 người giờ đây chỉ còn hơn nửa, một đám người âm thầm oán hận chỉ huy của bọn họ, chẳng qua không ai dám lên tiếng mà thôi.
Bóng tối kéo dài qua tấm kính xe, sương đêm mờ ảo che đi hết thảy khung cảnh ghê tởm hai bên đường. Những loại rêu mọc khắp tường, dây leo vây lấy toàn bộ các toà nhà từng là biểu tượng của thành phố. Chúng có đủ các màu sắc, thân dây leo mọc đầy những con mắt đẫm máu, lúc nhúc như lũ giòi bọ đang bơi trong đống máu tươi.
Khác với lũ xác sống hoạt động về đêm, thực vật biến dị thường hoạt động vào ban ngày. Khi mặt trời ló dạng, ánh dương treo cao, đó chính là lúc bọn chúng tìm kiếm máu thịt của loài người để cung cấp dinh dưỡng nuôi sống, phát triển bản thân mình.
Kênh liên lạc bị ngắt khả năng cao là căn cứ thành phố B đã thất thủ hoặc cũng không sai lệch sắp không giữ được nữa rồi. Bọn họ phải nhanh hơn nữa, cứu nguy được chút nào hay chút đó.
Đoàn xe cả đội phải mất hơn 9 tiếng mới đến được địa phận thành phố B, bọn họ cũng bắt đầu cảnh giác hơn với hoàn cảnh xa lạ nơi đây. Chỉ có điều làm họ thật sự kinh ngạc là thành phố này cứ như một căn nhà hoang khổng lồ không một bóng người, xác sống không có, thực vật biến dị cũng không, mọi thứ tiêu điều hoang sơ đến lạ.
Lục Vĩnh Hi tỉnh lại sau một ác mộng dài đằng đẵng, hàng mi cong dài nhẹ rung động theo nhịp hô hấp của chủ nhân nó, đôi mắt xanh đỏ đối lập xinh đẹp nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, cậu ngồi dậy khỏi đùi thiếu tá ngay tức thì. Tuyến thể sau gáy hơi nóng lên, vì chủ nhân của nó cảm nhận rõ mùi hương nồng đậm đặc biệt trong không khí.
“Xin lỗi ngài, lại làm phiền…
“Không phiền”
Cố Viễn Quân vuốt nhẹ bên má phải đỏ bừng của cậu, thản nhiên nói tiếp: “Em chẳng bao giờ là phiền phức của tôi cả.”
Má phải Lục Vĩnh Hi đỏ do cậu nằm nghiêng một bên quá lâu, còn hiện tại cả mặt cậu không thể dùng sắc đỏ để hình dung nữa, nó đã sắp bốc cháy đến nơi rồi đây này.
Lục nguyên soái né tránh ánh mắt của thiếu tá, đánh lảng sang chủ đề khác: “Ở đây làm sao thế ạ?” cậu nhìn khung cảnh bên ngoài qua ô cửa kính, sắc đỏ trên mặt cũng dần phai, môi mím lại thành một đường thẳng, lo lắng nói: “Thành phố này hình như không đúng cho lắm.”
“Ừm, mất liên lạc với bọn họ rồi”