Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi (Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu)
Lưu gia mấy hôm nay chào đón rất nhiều vị khách, có già có trẻ, nhưng không người nào bình thường. Lưu Ngọc Luy bị dòm ngó, bị mọi người vây quanh như gấu trúc trong sở thú, nói này nói nọ. Hình như bọn họ muốn chọc giận cậu, để cậu nổi khùng rồi bắt lỗi, trước đây đã làm không ít lần.
Lôi những thói xấu tệ hại của nguyên chủ ra dạy đời cậu, dùng giọng điệu cao thượng, nói như họ rất quan tâm đến cậu nhưng câu nào cũng bởi mông tìm shit.
“Ngọc Luy đấy hả, trông thuận mắt hơn nhiều.”
“Lớn rồi, đừng có chặn đường đánh bạn nữa, mang tiếng không khéo cả họ bị chửi lây.
“Cháu bác năm nay thi đậu đại học rồi, con thì sao nha?” (2
“Nghe nói con muốn làm Idol? Bỏ đi mà làm người con ơi!” (1
Nhưng Lưu Ngọc Luy không những không giận mà còn cười rất niềm nở, mọi người cảm thấy như mình đấm vào bông, không vui nhưng cũng hết hứng móc mỉa cậu.
Phải khùng lên đấm người thì bọn gã mới kiếm chác chút tiền từ chỗ lão Lưu chứ!
Ông Lưu có ba thuộc hạ đi theo hơn chục năm giống quản gia, hiện tại đang giúp ông cậu kinh doanh vài cái công ty bảo vệ, công ty xây dựng,…Đều là những ông lão tóc bạc làn da nhăn nheo. Trong đó có hai ông lão không thích cậu, cứ liên tục lắc đầu thở dài, giống như bọn họ thấy trước cảnh Lưu gia phá sån.
Miệng thì chê bai nước miếng văng tứ tung nhưng vẫn ngỏ lời mời Lưu Ngọc Luy lên hát góp vui vài bài cho không khí sinh động.
Cậu muốn từ chối lắm, nhưng đang ngứa nghề, bèn ra điều kiện cho tiền thì cậu sẽ hát.
Lưu Ngọc Luy không thiếu tiền, cậu chỉ muốn cắn một bút tiền từ mấy ông già khó tính.
Hồi xưa một show hát của cậu là cả trăm triệu đó!
Đối với việc phục vụ văn nghệ cho người lớn tuổi, cậu không thể nào đem những loại nhạc trẻ thời nay trình bày, dòng nhạc trữ tình hay nhạc Trịnh là thích hợp nhất.
Ông Lưu tuy phản đối cậu dấn thân vào showbiz nhưng lại rất thưởng thức âm nhạc của cậu. Nếu nhà họ Lưu không phải xã hội đen, không đắc tội quá nhiều người, ông đã buông Lưu Ngọc Luy muốn làm gì thì làm.
Gia đình quý giá của ông ấy chỉ còn mỗi cậu thôi.
Lương Hàn Văn, Giang Noah và Jo Seo Yun cũng thả lỏng tâm trạng nghe nhạc. Thưởng thức âm nhạc loại này chuẩn xác là đang thưởng âm, Lưu Ngọc Luy dùng piano làm nhạc đệm, không ăn mặc bóng bẩy, không múa may quay cuồng, cái cậu thể hiện là bản sắc văn hóa dân tộc, âm nhạc thuần túy.
Liveshow tại nhà kéo dài 2 tiếng.
Thấy mọi người chuẩn bị bắt đầu đấu võ, cậu liền tìm cớ chuồn.
Cậu không thích nhìn cảnh bạo lực, hơn nữa đây không phải là thi đấu chính quy, mà là của đám xã hội đen, ai biết sẽ máu me cỡ nào.
Jo Seo Yun rất mong chờ trận thi đấu này, cậu ta vốn muốn thể hiện một mặt đàn ông nam tính mạnh mẽ cho Lưu Ngọc Luy thấy. Nhưng cậu muốn đi, cậu ta không khỏi hụt hẫng.
“Seo Yun, đừng để bị thương nha.”
Đang uể oải, âm thanh ngọt ngào của Lưu Ngọc Luy vang lên, cậu đứng ở ngoài cửa, vẫy tay với cậu ta.
Thấy cậu ta nhìn qua, cậu mỉm cười: “Tôi làm vài món chờ cậu ăn cùng.” Được biết Jo Seo Yun rất muốn ăn món mình làm từ miệng Choi Kwan, cậu không có lý do gì không nấu. Jo Seo Yun đã giúp đỡ cậu không ít lần, lúc cậu tham gia chương trình ở nơi xa, lúc cậu bị bắt cóc, lúc cậu buồn cậu ta cũng ở bên.
Có lẽ là cậu đã nhầm lẫn tình cảm mà mình dành cho Giang Noah là tình yêu, vì cậu chưa biết yêu nên không biết cảm giác thế nào cả.
Jo Seo Yun như được bơm thêm sức mạnh, cười không khép miệng được.
Lưu Ngọc Luy liếc qua Giang Noah, cũng âm thầm nói tiếng cố lên.
Nếu thích một lúc hai người thì gọi là bắt cá hai tay đúng không? Cậu vẫn nên suy xét kĩ hơn về tình cảm trong lòng mình. (7)
Lưu Ngọc Luy vào bếp.
Cậu thuận tay mở ra app livestream.
Tuy đã hủy hợp đồng với công ty của Lương Hàn Văn, tài khoản cũng bị xóa dữ liệu và khóa lại vĩnh viễn. Nhưng Lương Hàn Văn vẫn còn chút lương tâm, không xóa tài khoản của cậu, mới đây cũng phát hiện mình có thể vào lại app.
Mặc dù không biết anh ta uống lộn thuốc gì nhưng còn tài khoản còn người theo dõi là được. Sắp tới cậu sẽ về nước ra mắt với công chúng dưới danh nghệ sĩ của Kỳ Gia Giải Trí, nhân cơ hội này ló cái mặt.
Ai chửi mắng thì ta giả điếc vậy.
Bây giờ là 3 giờ chiều, người xem livestream không nhiều lắm.
Lưu Ngọc Luy đem ống kính nhắm vào bếp, chỉ quay mỗi đôi tay đang hì hục thái rau cắt thịt, rất ra dáng livestream dạy nấu ăn.
Vì chiếu cố khẩu vị của Jo Seo Yun, một người Hàn Quốc, cậu lấy giá đỗ và kim chi làm nguyên liệu nấu kèm.
Lưu Ngọc Luy cảm thấy tiếc nuối vì mình chưa hỏi món ưa thích của cậu ta là gì. Lần nào đi ăn hay ăn món cậu nấu, cậu ta đều cho cậu tự chọn, bản thân thì ăn gì cũng được.
Cậu nhanh chóng quy hoạch ra thực đơn, bắt đầu nấu nấu nấu, không để ý phòng phát sóng đã có người vào xem.
[Ủa? Tưởng lộn kênh không á bây.] [Bé Luy!] [Lâu rồi không thấy mặt ẻm! Hai tháng lập!] [Nhìn tay ẻm kìa, muốn liếm vài phát ghê!] [Lưu Ngọc Luy còn mặt dạy xuất hiện đấy à?]