Tru Tiên

Rate this post

Hạ Vũ không cam tâm lại để một con nhóc không chút nhan sắc, không tiền đồ lên làm vợ ông trùm của hắn, trong khi con nhóc này vắt mũi còn chưa sạch, mồm còn hôi sữa, tại sao…

-Tại sao lại phải là con nhóc này chứ thưa ngài?

-Đó là quyền của ta, ngươi đừng can thiệp vào!!!

-Trong khi con nhóc này vắt mũi còn chưa sạch thậm chí…Á!! Lại được con nhóc này, cô làm cái gì đấy?- Hạ Vũ đang nêu lý do phản biện thì Giai Tuệ đã cho hắn một cước vào đầu.

-Bạn tôi rất trưởng thành đấy, chính ông mới là cái người vắt mũi còn chưa sạch.

-Còn cô thì trèo tường vào khuôn viên biệt phủ để bị bọn vắt mũi chưa sạch này bắt được, vậy cô là gì?- Hạ Vũ cười đầy khinh bỉ, ánh mắt hắn ta lóe lên tia lửa giận dữ.

-Ha, vậy tại sao ông còn chấp với một đứa nhóc như tôi hả ÔNG. GIÀ?

“Ông già” đã chạm trúng tim đen của Hạ Vũ, hắn mới có 30 tuổi mà lại bị một con nhóc gọi là ông già như vậy khiến lòng tự trọng của hắn bị tổn thương rất nhiều. Và, hắn ta còn chưa lấy vợ nữa mà chưa gì đã trở thành ông già, vậy là hắn sẽ phải ế suốt đời sao?

Hạ Vũ lăn ra đất bất tỉnh nhân sự, không những vậy còn bị co giật toàn thân, chắc hắn ta mẫn cảm với từ này lắm. Giải quyết xong ông chú thì Giai Tuệ lại hướng mắt về phía Lạc Vân- cô bạn thân của cô.

-Cậu tính giải thích sao đây hả, Vân Vân?

-À à, chuyện là…- Lạc Vân khua tay múa chân, cô không biết mình phải giải thích chuyện này thế nào.

Thì rất cố ý, Hi Hoa ôm lấy Lạc Vân, hắn hướng mắt lên nhìn Giai Tuệ đang nhìn mình với ánh mắt đằng đằng sát khí.

-Cô không thấy sao? Chúng tôi là kiểu quan hệ đó.

-Kiểu đó là kiểu gì? Tình nhân á hả? Hay là người yêu?

-Đúng được một nửa.

-Không lẽ là, vợ sắp cưới?!- Giai Tuệ bàng hoàng, tay run run chỉ tay về phía bạn mình.

-Chính xác!- Hi Hoa cười, một nụ cười của sự tự hào, tay hắn ngày càng siết chặt lại.

-Cái này là sao??? Hắn ta ép cậu đúng không Vân Vân? Làm sao mà hai người xa lạ lại có thể trở thành vợ chồng ngay được chứ? Ít nhất thì hai người phải bắt đầu từ lúc quen biết sau đó yêu nhau trở thành người yêu của nhau rồi mới đến kết hôn để trở thành vợ chồng chứ!

-Quen biết? Người yêu?- Hi Hoa lặp lại, hắn không hiểu quen biết kia là gì và không hiểu tại sao trở thành người yêu thì mới được cưới.- Tại sao phải làm như vậy?

Giai Tuệ ngã ngửa trước câu hỏi của hắn, chuyện đơn giản như vậy con nít còn biết, vậy tại sao một ông trùm như hắn lại không biết điều này.

-Nghĩa là hai người phải làm quen với nhau, sau đó dần dần nảy sinh tình cảm với nhau, đến một mức độ nhất định thì hai người mới có thể kết hôn được.

-Nhất định phải vậy sao?

-Đương nhiên rồi!- Giai Tuệ phổng mũi, ra vẻ anh minh.

Hi Hoa ngước mắt lên nhìn cô, hắn không nhìn bình thường mà lại nhìn bằng đôi mắt long lanh (rất biết cách sử dụng nhan sắc). Dĩ nhiên Lạc Vân đã bị vẻ ngoài ấy đánh bại, cô liền ôm lấy hắn.

-Có nhất thiết phải như vậy không?- Hắn dùng một giọng như sắp khóc, nũng nịu lẩn trốn trong vòng tay của cô.

-Không cần.

Giai Tuệ há hốc mồm, chắc chắn đây không phải là Vân Vân của cô, Vân Vân của cô ấy vẫn luôn mơ mộng về một chuyện tình đẹp nào là bắt đầu hẹn hò sẽ ngọt ngào ra sao, cùng nhau đi những đâu, rồi là sau khi kết hôn với người mình yêu sẽ đi hưởng tuần trăng mật ở đâu. Tất cả, tất cả đã vụn vỡ chẳng còn lại điều gì.

Trên môi Hi Hoa loáng thoáng lại một nụ cười, nụ cười của kẻ chiến thắng, hắn sử dụng khẩu hình miệng để truyền đạt lời muốn nói đến Giai Tuệ: “Cô, tốt nhất là nên im lặng, nếu không thì đừng trách tôi tàn ác.”. Truyền đạt xong, hắn liền tiếp tục nằm trong vòng tay ấy, mặc kệ Giai Tuệ đang đứng đực mặt ra.

Giai Tuệ hiểu hắn muốn nói gì với cô, nhưng tại sao lại là bạn cô, rõ ràng hắn ghét người cao hơn hắn, vậy mà hắn lại để bạn cô sống, rốt cuộc hắn có mưu đồ gì. Giai Tuệ nắm chặt hai tay, móng tay đâm xuyên qua da khiến máu chảy ra, rơi xuống mặt đất hưu quạnh. Cô lặng lẽ rời đi, máu vẫn không ngừng chảy ra từ hai lòng bàn tay.

Dương Kì nhìn thấy cô anh liền nhanh chóng chạy đến bên cạnh, máu từ lòng bàn tay của Giai Tuệ chảy xuống khiến anh để mắt đến, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với bạn gái của anh vậy?

-Tiểu Tuệ, tay của em…

-Em không sao, nhưng mà Vân Vân…

-Tiểu Tuệ tay của em đang chảy máu đó!

Giai Tuệ giật mình, cô đưa lòng bàn tay của mình lên xem thử, những vết móng tay cắm vào da thịt vẫn đang rỉ máu, bây giờ, cô mới cảm nhận được nỗi đau đến từ lòng bàn tay. Cô lấy hai bàn tay của mình, cơn đau khiến mặt cô trở nên nhăn nhó. Dương Kì nắm lấy hai bàn tay của cô, anh cảm thấy rất xót xa, xót vì bạn gái của anh tự làm tổn thương chính mình.

-Mau vào trong nhà thôi, anh sẽ khử trùng vết thương cho em.- Dương Kì mở cửa nhà cô, nhanh chóng bước vào bên trong.

Giai Tuệ thẫn thờ nhìn lòng bàn tay, bước vào trong nhà, cánh cửa đóng sầm đã kéo cô trở về thế giới thực tại. Cô thả người trên chiếc sô-pha, cô chợt thấy kì lạ, người mặc chiếc sườn xám xanh đen đó thật sự là hắn sao?

Cô đờ người ra, mặt đúng là của hắn, chiều cao đúng là của hắn, nhưng mà thân hình đó thật sự là của hắn sao? Cái thân hình mảnh mai khiến bao người con gái phải khổ sở tập luyện, ấy vậy mà hắn lại sở hữu một thân hình mảnh mai nhỏ nhắn như vậy. Đúng là rất giống con gái!

Giai Tuệ phì cười khiến Dương Kì hơi bất ngờ, anh đặt hộp thuốc lên bàn, lấy đồ sơ cứu vết thương ra, anh vừa khử trùng cho cô vừa nói chuyện với cô.

-Có chuyện gì mà khiến công chúa đây bật cười vậy?

-Anh biết gì không, cái tên mà đã đánh ngất Vân Vân ở bữa tiệc ý, anh nhớ không?

-À! Anh ta khá đẹp nhỉ!

-Không phải khá đâu, em đã tận mắt thấy, phải gọi là tuyệt sắc luôn á!

-Vậy sao?

-Đúng ồi đó! Sau đó thì hắn ta cướp mất Vân Vân của em, anh biết hắn đã nói gì với em không?

-Hắn nói gì với em thế?

-Hắn nói Vân Vân là vợ sắp cưới của hắn. Xì, thật vô lý!

“Cuối cùng, cuối cùng thì cái ngày mà “con kì đà” biến mất đã đến, số con thật may mắn quá mà!” Dương Kì thầm nghĩ, anh ta vui mừng vì đã có kẻ rước đi “cục đá” cản đường tình duyên của anh.

-Hắn ta là ai thế?

-Hả~? Anh không biết sao! Hắn là Châu Hi Hoa đó!

Dương Kì làm rơi cuộn băng gạc, tay anh run lên từng đợt, vậy mà anh lại nhận giải quyết hắn. Cái tên Châu Hi Hoa đó không những người trong ngành sợ hãi mà ngay cả những người ngoài ngành cũng đồn tai nhau rằng “Không nên động đến “người đó” nếu bạn không muốn phải đi đầu thai”. Nhưng anh không ngờ, Giai Tuệ đã phải chạm trán với “người đó”, thật may là bạn gái anh không phải đi đầu thai.

Anh nhặt cuộn băng gạc lên, miệng nở một nụ cười gượng.

-Haha, vậy sao? Hắn có làm gì em không?

-Không, hắn chẳng làm gì cả, bởi vì hắn có Vân Vân rồi.

-Sao lại là Vân Vân?

-Thì nãy em nói rồi đó! Cũng may là cậu ấy chưa có hẹo.- Giai Tuệ thở ra một hơi dài.- Cơ mà hắn có sở thích rất là kìa lạ á!

-Là gì?

-Hắn mặc sườn xám, thậm chí còn đẹp hơn cả con gái mặc nữa, ôi trời, cái dáng thanh thoát không tả nổi.

Trong khi Giai Tuệ đang suýt xoa về vóc dáng của Hi Hoa thì Dương Kì lại được một phen đơ người, có thật sự đó là Hi Hoa không vậy, cái người mà khiến bao người sợ hãi đó lại mặc một chiếc sườn xám sao? Lại còn, thanh thoát nữa á?

Hết chương 5