Trùng Sinh Trở Về Năm Ba Tuổi (Trở Về Lúc Ba Tuổi Rưỡi)

Rate this post

Hoắc Vũ Hạo không quay về đảo phía nam sau khi đánh Lý Phong một trận mang hắn đến đảo phía nam thì anh ta vẫn đứng đợi đến khi người của anh ta cứu được Lục Dụ Thần và Thẩm Y Tranh.

Khi Lục Dụ Thần được cứu nhưng trên người bị thương quá nặng, sơ cứu xong vẫn được đưa đến bệnh viện Thành Tự của Thành Lăng. Cũng may Thẩm Y Tranh không nguy hiểm đến tính mạng nếu không cho dù anh ta cứu sống được Lục Dụ Thần thì anh cũng không muốn sống.

Bác sĩ giỏi nhất của Thành Lăng đều vào phòng cấp cứu, ngay cả Từ Dư Ninh cũng được đồng nghiệp gọi đến để hỗ trợ dù sao cũng là một trong những bác sĩ giỏi từ năng lực đến thành tích đều hơn người.

Thẩm Y Tranh được đưa về phòng hồi sức trước anh.

Mọi người đều ở trước cửa phòng cấp cứu đợi Lục Dụ Thần, từng giây từng phút trôi qua đối với ba mẹ Lục như là cực hình. Trước đây anh bị bắt cóc đã là một sự tra tấn đối với họ, bây giờ anh xảy ra chuyện như thế này họ càng cảm thấy sợ hơn.

Nếu họ mất anh lần nữa họ sẽ không sống nổi mất.

Thời gian trôi qua rất lâu, là ca cấp cứu lâu nhất từ trước đến nay của Thành Tự.

Khi đèn phòng cấp cứu tắt Từ Dư Ninh bước ra đầu tiên, cô quét mắt đã nhìn thấy Phương Phong Tức cũng có mặt nhưng cô không nhìn lấy một lần chỉ tháo khẩu trang rồi chậm rãi thông báo.

“Mọi người yên tâm, anh ấy qua cơn nguy kịch rồi. Chỉ là chất kích thích trong người anh ấy, nếu tỉnh lại sớm những vết thương ngoài da lành rồi thì nên tìm cách cai nghiện cho anh ấy… Tôi sợ anh ấy sẽ trở nên nghiện thuốc như vậy không tốt cho tình hình sức khoẻ và ảnh hưởng đến thần kinh nghiêm trọng”“Tình hình sức khoẻ chưa ổn định mọi người vẫn chưa được thăm đợi tình hình ổn định hơn người nhà mới có thể vào thăm, hiện tại sẽ chuyển anh ấy về phòng quan sát để xem tình hình sắp tới” Từ Dư Ninh cúi đầu chào mọi người, sau đó xoay người cô khẽ bóp lấy cổ mấy cái vì đau nhức, cũng không muốn nhìn Phương Phong Tức lấy một lần.

Ba mẹ Lục thở dài một hơi, ông bà vẫn lo lắng chỉ là có thể cứu được anh đã tốt lắm rồi, chỉ cần anh còn sống thì đã rất tốt rồi.

Lục Phong Hành cũng thờ phào một hơi, chỉ là hai từ quan sát này khiến anh ta cảm thấy hơi bất an, không biết khi nào anh mới tỉnh lại. Thời gian tỉnh lại, thời gian sức khoẻ ổn định là bao lâu không ai nói cho bọn họ biết.

Ánh mắt của Phương Phong Tức cứ thế nhìn theo Từ Dư Ninh, anh ta muốn lên tiếng nói gì đó cuối cùng bị ánh mắt của cô khiến cho chữ đến cổ họng đều không thốt ra được

Bóng lưng của bác sĩ Từ khuất sau cánh cửa thì Lục Dụ Thần cũng được chuyển về phòng quan sát, trên người anh đều là dây, cả người bất động nhìn vào đau lòng biết bao nhiêu. Mà lúc này Thẩm Y Tranh cũng mơ hồ cơ thể đau nhức, đôi mắt mệt mỏi chớp chớp mấy cái nhìn thấy Thời Ninh Tư ngồi ngủ gục bên giường bệnh.

Cô đảo mắt không thấy Lục Dụ Thần liền sợ hãi bật dậy, khiến cho Thời Ninh Tư cũng giật mình ngẩn đầu dậy, cô nàng lo lắng nhìn cô hỏi “Sao vậy? Cậu cảm thấy không khoẻ sao.”

“Lục Dụ Thần đâu? Anh ấy sao rồi. Thẩm Y Tranh nắm lấy cánh tay của Thời Ninh Tư gấp gáp hỏi.

Cô nàng vỗ lên mu bàn tay cô mấy cái chậm rãi lên tiếng “Không sao.”

“Hiện tại Lục Phùng Y nói anh ta được chuyển về phòng quan sát rồi, chỉ là không biết khi nào sẽ tỉnh lại, tình hình vẫn chưa ổn định bác sĩ vẫn đang theo dõi. Cậu đừng lo lắng yên tâm nghĩ ngơi trước đã.”Nghe xong những gì bạn mình nói, tâm trạng của cô liền trùng xuống, tội lỗi đến mức không muốn đối diện với hiện thực. Nếu như không vì cô anh sẽ không xảy ra chuyện, nếu cô không bên cạnh anh thì anh sẽ không có điểm yếu nào.

Đều tại cô mang xui xẻo đến cho anh, cho nên anh mới nguy hiểm đến tính mạng. Nếu không có cô anh sẽ không cần mạo hiểm như vậy chỉ để cứu cô, vì cô mà anh bị Lý Phong chèn ép đe doạ.

Cô cúi mặt không hỏi nữa, chậm rãi buông tay Thời Ninh Tư sau đó xoay người nằm xuống đưa lưng về phía Thời Ninh Tư, không lên tiếng cũng không nhúc nhích.

Ở Thành Lăng hình như cô mới là người không có gia đình, ba cô bây giờ không rõ tình hình mẹ cô ở cùng ba cô để chăm sóc ông ấy. Vài hôm nữa Thời Ninh Tư phải về Thời Gia cô không thể để bản thân liên lụy người khác được nữa.

Nếu tiếp tục ở bên cạnh cô, bọn họ đều sẽ gặp nguy hiểm vì chuyện mỏ vàng.

Ba cô và Lục Dụ Thần chính là ví dụ tốt nhất, đợi khi anh tỉnh lại cô đến đó nhìn anh một chút, chỉ cần anh còn sống là tốt rồi, con người anh tốt như vậy không thể để Lý Phong hại chết được.

“Ninh Tư! Cậu nói xem tớ có phải sao chổi không? Tại sao mọi người ở bên cạnh tớ đều xui xẻo như vậy?”

Thời Ninh Tư biết cô đang tự trách “Cậu là ánh trăng sáng nhất, không phải sao chổi, không ai xui xẻo cả đều là chuyện ngoài ý muốn mà thôi.