Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả (Cường Giả Đến Từ Trại Tâm Thần)
Đông qua xuân đến.
Trận tuyết cuối cùng của mùa đông đi qua, lại đợi thêm nửa tháng, cuối cùng nhiệt độ cũng bắt đầu giảm xuống, áo bông trên người giảm dần, cánh tay cánh chân như được giải thoát, hoạt động dễ dàng hơn không ít.
Cố Yên Nhiên ngồi trong bếp, tay cầm que củi chọc chọc bếp lò, có vẻ hơi nhàm chán.
“Xoát xoát xoát…”
Đúng lúc này, Lâm Hiểu Nhan từ bên ngoài đi vào. Trên ủng là đôi giày đi mưa, ướt sũng nước.
“Đi đâu vậy?” Cố Yên Nhiên tò mò hỏi.
“Bắt cá! Ở thượng du đang có nhiều cá lắm, người dân đổ dồn về phía đó, cha của Xảo Nhi Lợi Tử đúng là lợi hại, tay không bắt được hai con cá!” Lâm Hiểu Nhan hai mắt sáng bừng, trong mắt đều là tinh quang. Rồi bỗng nhớ ra cái gì, cô ấy nói thêm: “Thượng du nằm giữa thôn Du Thủy và thôn Hồng Phúc, nên người dân thôn Hồng Phúc cũng đổ đến. Nếu cậu muốn bắt cá thì đến nhanh, nếu không bờ sông đều bị người chiếm hết!”
“Ồ!” Cố Yên Nhiên không nhiều hứng thú, qua loa nói: “Tớ thích nằm nhà lười biếng hơn… thế cậu bắt được con cá nào không?”
“Hả? Tớ á?” Lâm Hiểu Nhan ngượng ngùng gãi đầu: “Ban đầu cũng có ý định bắt, nhưng tớ quên mang theo mồi, trở về lấy”
Nói xong, cô ấy chạy vào trong nhà, lấy ra một hộp đựng bằng thiếc. Đi được vài bước, lại giống như không cam lòng, kéo tay Cố Yên Nhiên: “Đi cùng tớ đi! Mọi người đều có người đi cùng, cậu không thể bỏ rơi tớ được!”
Bất đắc dĩ, Cố Yên Nhiên đành phải đi theo.
Đường đến thượng du có chút lầy lội, vì không để chân bị bẩn, hai người đi rất chậm, lúc đi được nửa đường thì thấy hai nam một nữ, mặc quần áo chất liệu khá tốt đi về phía bên này.
“Hai cháu gái đằng kia ơi..” Người phụ nữ thấy cô và Lâm Hiểu Nhan, nhịn xuống cảm giác ghét bỏ đi tới: “Cho bác hỏi khu thanh niên tri thức đi đường nào?”
Giọng điệu không tính quá tốt, nhưng vẫn miễn cưỡng chấp nhận được.
Cố Yên Nhiên chỉ đường cho bà ta.
Đúng lúc định đi, người phụ nữ trung niên lại kéo tay cô, ánh mắt dò xét: “Không biết hai cháu tên gì?”
Cố Yên Nhiên cau mày, không định nói, mà hỏi ngược lại: “Các bác là ai, chưa từng thấy qua, không phải người thôn Du Thủy?”
“Đúng vậy! Chúng tôi là người thành phố!” Được hỏi, người phụ nữ trung niên hơi giương cắm, có vẻ đầy tự hào.
“Ồ?” Cố Yên Nhiên ồ một tiếng, lại định nhấc bước rời đi.
“Này, hai đứa chưa trả lời câu hỏi của bác đấy!” Thấy hai người không tỏ vẻ gì, người phụ nữ trung niên xị mặt lại, “Mặc dù các cháu lớn lên ở quê, không sánh bằng người thành phố, nhưng cũng phải biết lễ phép chứ?”
“Lớn lên ở quê thì không sánh bằng người thành phố?” Cố Yên Nhiên cau mày, “Chỗ nào không sánh bằng?”
Thiếu chân thiếu tay, hay thiếu não?
“Hừ! Các cháu chưa đến thành phố nên chưa biết đấy thôi. Ở thành phố, nhà cao tầng rợp trời, đâu đâu cũng là nhà mái ngói… lại nhìn cái thôn nghèo kiết xác này xem, chỗ nào sánh được với thành phố? Nếu không phải nhà bác chỉ sinh được hai đứa con trai, con trai lớn đang làm công nhân, bác cũng không lỡ đưa con trai út xuống nông thôn, để thằng bé chịu tội thế này!” Người phụ nữ trung niên bắt đầu càm ràm: “Cũng tại chính sách của nhà nước, đúng là..
“Câm miệng!” Nghe đến hai chữ “nhà nước”, hai người đàn ông trung niên phía sau tái mặt đi, may mắn ngăn lại miệng của người phụ nữ kịp thời.
Chính sách của nhà nước mà cũng dám coi thường, đúng là sống nhàn hạ quá lâu, không biết trời cao đất dày.
“Xì!” Cố Yên Nhiên xì một tiếng, kéo tay Lâm Hiểu Nhan dứt khoát rời đi, không thèm phản ứng đám người tự cho mình là thanh cao trước mặt nữa.
Đợi đến khi đi xa, Lâm Hiểu Nhan mới ghé vào tai cô nói nhỏ: “Cậu nhìn người đàn ông trung niên vừa mắng “câm miệng” kia… hình như là cha của thanh niên tri thức Mạnh.”