Tuyết Trung Hãn Đao Hành
Cậu dùng ánh mắt vô tội nhìn về phía Trần Nghiên Vũ, không hiểu sao trong lòng hắn lại có chút chột dạ.
Cậu chỉ về phía Diệp Băng Băng nói,
“Tôi không có đẩy cậu ấy.”
Giọng cậu có pha chút giọng mũi, nghe có vẻ như rất ấm ức.
Trong lòng lại nghĩ, Diệp Băng Băng đúng là đần, ít nhất cũng phải lựa chỗ bắt nạt chứ, quên mất đây là nhà ai rồi à!
“Đúng Đúng, cậu ấy không đẩy em, là em tự ngã.” Diệp Băng Băng vội nhận tội lỗi về mình, như thế là coi như càng được đồng cảm.
Mọi người vốn dĩ đều nghĩ cậu đã thay đổi, không ngờ cậu út họ Mạc vẫn là kẻ ngang ngược phách lối như vậy.
“Đúng vậy, sao tự nhiên cậu nằm ra sàn vậy. Tuy sàn nhà tôi được lau sạch rồi nhưng không tránh nổi nhiều khách khứa có thể có bụi, bẩn lắm.”
Không hiểu sao nghe câu này của Mạc Tư hạ có người lại thấy buồn cười, nghe kỹ thì đúng là có ẩn ý mà, ai lại nói cậu học dốt vậy, hay về phương diện nào đó vẫn tốt đi.
Diệp Băng Băng có chút nghẹn, không ngờ Mạc Tư Hạ lại nói như vậy.
“Làm gì có chuyện tự ngã, cậu rõ ràng đã đẩy em ấy.”
Trần Nghiên Vũ tức giận chỉ về phía Mạc Tư Hạ, trong lòng hắn có chút lung lay nhưng vẫn cứng mồm.
Mạc Tư Hạ nhìn hắn, trong lòng vẫn không mảy may dao động, nhưng đôi mắt đã chuyển sang chế độ long lanh sắp khóc vì ấm ức. Muốn diễn, vậy thì để ảnh đế đây phối hợp, không phải ai cũng có phúc phần này đâu!
“Anh lại là ai? Sao hôm nay có tới hai người đến bắt nạt tôi như vậy?”
Ba mẹ Mạc cùng hai anh trai nãy giờ bận bàn bạc chút việc, vừa ra cửa đã thấy con trai út nhà mình bị bắt nạt liền tức tốc chạy lại.
“Có chuyện gì thế?” Dư Hiểu Khê chạy đến gần Mạc Tư Hạ ôm cậu.
Bốn người nhìn thấy Trần Nghiên Vũ cùng người đang trong lòng hắn ta cũng hiểu được đại khái sự việc.
Mấy người này thế mà dám hùa nhau bắt nạt bé út nhà họ, đúng là chán sống rồi?!
Mạc Tư Hạ nhìn thấy cả bốn người đang vây quanh mình, cậu nghĩ lúc này nên đẩy cảm xúc lên cao trào rồi.
Tức thì cậu bật khóc ôm lấy Dư Hiểu Khê, cả bốn người nhà họ Mạc đều giật mình, không những thế, cả Trần Nghiên Vũ và Diệp Băng Băng cũng giật mình, rồi đến cả mấy người khách khứa cũng giật mình.
Họ nghĩ cậu chủ út nhà họ Mạc phải ấm ức như thế nào mới khóc thành dáng vẻ kia, đứa trẻ này rõ ràng ban đầu xuất hiện thanh thanh bạch bạch trước mặt họ cười nói kia mà.
Ba người đàn ông họ Mạc bắn tia đạn về phía Trần Nghiên Vũ bỗng làm hắn giật cả mình.
Hắn vội nói,
“Là Mạc Tư Hạ ỷ thế hiếp người trước, cậu ta cần xin lỗi Diệp Băng Băng.”
Diệp Băng Băng là ai, chẳng mấy ai ở đây biết, cũng chẳng mấy ai để vào mắt. Nhưng Mạc Tư Hạ đây còn ai không biết à, họ vốn dĩ đến ăn tiệc chào mừng cậu trở về mà.
“Nói dối, tôi không biết anh là ai, cũng không biết cậu ta là ai, tôi bắt nạt cậu ta làm gì?”
“Nhưng em ấy nói cậu vì biết tôi với em ấy là bạn mà bắt nạt em ấy!”
Mạc Tư Hạ ra vẻ vừa ấm ức, đôi mắt đã ướt đẫm, cậu đang tính nói lại thì bị xen vào, Mạc Tiêu Lạc thấy em mình bị bắt nạt không chịu nổi liền bốp thẳng vào mặt Trần Nghiên Vũ.
“Mày bị ngu à, mày còn điếc nữa nhỉ, mày không nghe bé con nhà tao bảo không biết chúng mày là ai rồi à, mặc xác chúng mày quen nhau chứ nó bắt nạt chúng mày làm gì?!”
“Có muốn xem camera không? Đừng quên đây là nhà ai, nhà tao chỗ, nào, cũng, lắp, camera, cả cái sảnh này chỗ nào cũng có.” Mạc Nguyên Khải lên tiếng.
Mạc Tư Hạ thầm nghĩ, vẫn là anh hai bình tĩnh sáng suốt, cậu đúng là đang chờ câu này.
“Bé con mẹ thương, mọi người sẽ không để con ấm ức.” Dư Hiểu Khê ôm Mạc Tư Hạ đau lòng nói.
Cho dù là Mạc Tư Hạ của trước kia có ngang bướng nhưng mọi người trong nhà đều biết cậu dám làm dám nhận, chưa từng đổ thừa cho ai bao giờ.
Diệp Băng Băng nghe thấy có camera khắp nơi liền chột dạ, cậu ta thế mà lại quên mất trường hợp này đúng là sơ xuất, liền nhanh chóng kéo tay Trần Nghiên Vũ,
“Em không sao, không cần phải làm to chuyện phiền phức như vậy, đều là lỗi của em.” Nói xong cậu ta đến trước mặt Mạc Tư Hạ cúi đầu nhận lỗi.
“Không được, chuyện nào ra chuyện nấy, cậu nhận lỗi là việc của cậu đó là đương nhiên, còn chứng minh bé út vô tội là việc của chúng tôi, chúng tôi nâng niu em ấy như vậy, nói lớn em ấy một câu còn không nỡ nói, thế mà em ấy lại phải đứng đây nghe mấy người bắt nạt, nào có lí như vậy!?”
Mạc Nguyên Khải nói xong nhanh chóng liền có người mặc áo đen đến đem toàn bộ camera chiếu một lượt lên máy chiếu của sảnh tiệc, lúc này mọi người đều đã thấy rõ sự việc, đem ánh mắt thương cảm nhìn về phía Mạc Tư Hạ, đúng là cậu chủ nhà người ta bị ức hiếp cơ mà, người kia là ai lại dám cả gan như thế.
Từ đầu đến cuối Mạc Tư Hạ chẳng làm gì cả, thậm chí còn lịch sự với người kia như thế, mà lại bị chụp cái nồi như vậy, khỏi cần nghĩ có bao nhiêu ấm ức.
Diệp Băng Băng thấy bản thân bị xấu mặt không biết nên chui vào đâu liền uất giận bỏ về. Trần Nghiên Vũ thấy mình nóng vội trách sai Mạc Tư Hạ nên áy náy toan xin lỗi cậu nhưng lại sĩ diện, cảm thấy quá mất mặt.
Mạc Thiệu Huy, bố của Mạc Tư Hạ đau lòng muốn chết, bé con của mình mới tỉnh lại, còn mất trí nhớ đã làm ông nặng lòng lắm rồi mà nay còn bị bắt nạt khóc đến ấm ức như vậy.
“Về bảo bố cậu bàn lại chuyện hợp tác, còn nữa, xin lỗi con tôi, người kia bỏ đi tôi sẽ tính sau, còn cậu chưa xin lỗi thì đừng hòng ra khỏi đây.”
Trần Nghiên Vũ nghe thế, trong tâm cũng đang cảm thấy cắn rứt liền đến chỗ Mạc Tư Hạ.
“Xin lỗi, là tôi không đúng, không nên lớn tiếng với cậu như vậy.”
Mạc Tư Hạ nhìn hắn, cậu tỏ ra vẻ thấu hiểu,
“Không sao, anh đi về đi.”
Trần Nghiên Vũ nhìn người trước mặt, cậu vừa khóc xong mắt vẫn còn đỏ, không hiểu sao hiện tại hắn lại có cảm giác không muốn xa lánh cậu như lúc trước.
Cảm thấy người trước mặt vừa thanh thuần, vừa đáng yêu. Nếu lúc trước không phải ương bướng suốt ngày bay nhảy quanh hắn, còn không phải có gu ăn mặc cay mắt, thì vừa hay là gu của hắn.