Vạn Cổ Đệ Nhất Thần
Thời Ninh Tư khó khăn lắm mới đưa được cô ra khỏi bàn đầy chai rượu đó, dáng vẻ của Ninh Tư vô cùng bất lực khi phải ở cạnh một con sâu rượu như là Thẩm Y Tranh.
Cái người này đầu óc đã không tỉnh táo lại còn liên tục mắng người, nhưng cái tên này hình như cô nàng nghe cảm thấy hơi quen thì phải, dường như đã nghe qua ở đâu đó rồi.
“Tranh Tranh! Thời Ninh Tư tôi đây xin thề lần sau còn rủ cậu đến đây chơi thì tôi đi bằng đầu đấy.” Vừa dìu cô vừa bất lực lắc đầu, trông vô cùng khó khăn.
“Lục Dụ Thần đáng ghét, cái tên đáng ghét nhà anh, tôi nhất định đánh chết anh.” Thẩm Y Tranh mắt nhắm mắt mở khua tay múa chân, miệng không ngừng mắng anh, vẻ mặt không chút tỉnh táo như ngữ khí như vô cùng vô cùng ghét anh.
Anh nhíu mài đen mặt nhìn người phụ nữ không chút tỉnh táo nhưng mắng anh lại không vấp chữ nào liền cảm thấy không biết nên vui hay buồn, vui vì khi say cô vẫn nhớ rõ họ tên anh như vậy.
Lục Dụ Thần đi đến chậm rãi lên tiếng “Thời Tiểu Thư!”
“Tôi gọi người đến đưa cô về rồi, còn cô ấy cô cứ để tôi đưa về là được rồi dù sao cũng không còn sớm.” anh đỡ lấy Thẩm Y Tranh từ tay cô nàng, cẩn thận giữ lấy cô.
Thời Ninh Tư nhíu nhíu mài chỉ tay vào anh “Anh là?…” Người này là ai vậy nhỉ?
“Là tên đáng ghét mà cô ấy muốn đánh chết, cũng là chồng hợp pháp.” Anh mỉm cười nhẹ. nhàng khẽ kéo cô vào trong lòng mình, giúp cô đứng vững hơn.
Não của Thời Ninh Tư căng như dây đàn, cô nàng gật gù không mấy tỉnh táo liếc mắt qua nhìn thấy Thẩm Y Tranh từ lúc quay về tay của anh thì hình như đã yên lặng hơn rồi.
Cô nàng đành cuối đầu chào anh “Vậy đành nhờ anh nhé.” Cô nàng đưa túi của Thẩm Y Tranh cho anh rồi mới lịch sự chào tạm biệt.
Hoắc Vũ Hạo cũng đã về từ lâu khi mà Thẩm Quỳ bị anh đánh đến bỏ chạy, chỉ có anh vẫn không yên tâm nên ở đây đợi cô về cùng. Lục Dụ Thần cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang nép vào lòng mình dịu dàng lên tiếng “Tiểu Tranh về nhà thôi nhé.” Anh bế cô lên rồi sải bước chân dài đi về phía chiếc Maybach quen thuộc.
Thẩm Y Tranh ở trong lòng yên ắng không chút cựa quậy, anh cảm thấy khoảnh khắc này thật tốt, bởi vì cô không ghét bỏ anh cũng không tránh né anh. Lục Dụ Thần để cô ngồi vào ghế phụ, dùng ánh vest khoác bên ngoài của mình đắp lên cho cô, điều hoà anh cũng chỉnh lại nhiệt độ phù hợp hơn.
Chiếc Maybach cứ như thế mà chậm rãi được anh lái trở về biệt thự, chạy nhanh quá anh sợ cô sẽ thức giấc.
Không ngờ trên đời này lại còn có cô vừa ghét anh lại để ý anh không quan tâm cô mà mắng thành ra như thế này.
Mất một đoạn đường như vậy, Thẩm Y Tranh cũng bắt đầu cảm thấy không thoải mái, anh đậu xe trong sân cũng không thèm lái xuống hầm xe mà tuỳ tiện đóng cổng sau đó mới rời khỏi ghế lái bước sang phía ghế phụ mở cửa bế cô lên.
Mi mắt của cô cũng mơ màng mở ra nhìn anh, gương mặt lạnh lùng điển trai, khiến cô đột nhiên bật cười “Lục Dụ Thần! Haha xem ra ảo giác rồi, tôi ảo giác rồi, Ninh Ninh cậu nhìn xem tôi còn nhìn thấy anh ấy bế tôi này.” Cô bật cười ngây ngốc, tay cũng chỉ chỉ vào người anh không chút kiên dè.
Khiến anh âm thầm nuốt nước bọt.
Cô đưa tay vuốt lấy gương mặt của anh, hình như cảm nhận được gì đó mà lại lên tiếng “Hình như là anh ấy thật không phải ảo giác đâu Ninh Ninh, Lục Dụ Thần chết tiệt này, anh bỏ mặt em.” Cô đánh vào vai anh một cách tuỳ tiện.
Liên tục cựa quậy khiến anh không thể bế cô về phòng cô được mà trực tiếp nép cô lên bàn làm việc trong phòng mình “Bỏ mặt em khi nào? Nói tôi nghe xem, chỗ nào em không hài lòng mà khiến em mắng tôi đến mức này vậy?”
“Anh nhìn thấy em bị ức hiếp nhưng không lên tiếng, cũng không nhìn em hức… Không phải anh nói em theo anh sẽ không phải chịu uất ức sao… Lừa người, tất cả đều là lừa người khác.” Cô nhìn anh, lúc này não cô trống rỗng, tim cô đập nhanh khi nhìn vào đôi mắt đen, nhưng vẫn im lặng nghe cô nói, thậm chí dáng vẻ khoá cô ở dưới mình khiến anh dễ nhìn thấy cô nói chuyện.
Đôi môi xinh đẹp của cô khiến anh suýt chút đã không nhịn được mà cắn lấy “Tôi không lừa em, em có biết tôi phải kiềm nén không bóp chết hắn ta trước mặt em nhiều như thế nào không. Ngoan nói ông đay nghe xem…”
“Anh ta ức hiếp em… Hức… hức… hức. Anh ta đáng sợ lắm, rõ ràng em đã trốn rồi sao anh ta vẫn tìm được em… Hức… hức…” Thẩm Y Tranh vòng tay qua cổ anh, cô uất ức mếu máo bật khóc, gục mặt vào vai anh không ngừng tuông trào cảm xúc.
Lục Dụ Thần đau lòng vuốt lấy tóc cô tay còn lại cũng vỗ vỗ lưng cô “Ừm! Ngoan không khóc, anh ta đáng ghét như vậy, Tranh Tranh không được khóc.” Anh vừa lên tiếng vừa nâng gương mặt của cô lên để cô nhìn mình.
Đưa tay lau nước mắt cho cô xong anh liền hôn lên trán cô một cái “Hửm? Sao vậy, cảm thấy tôi đẹp trai hơn Lý Phong à?” Anh khẽ mỉm cười.
“Lý Phong? Anh ta cũng đáng ghét, sao anh ta có thể nói đi là đi như vậy chứ.” Thẩm Y Tranh lại tức giận mà mắng chửi, cô không ngờ bản thân nhiều năm như vậy lại bị Lý Phong đá một cách đau điwna thế này.
Gương mặt của Lục Dụ Thần đanh lại, không đợi cô lặp lại cái tên đó? anh trực tiếp khom người dùng tay giữ gáy ôm lấy eo cô bắt ép cô dán sát eo vào người mình, áp môi mình lên môi cô mà hôn lây hôn để, anh như muốn trút giận lên cô, muốn trừng phạt cô thật nặng khiến cô đừng nhớ tới cái tên đấy nữa.