Vĩnh Hằng Thánh Vương (C)

Rate this post

Y không hề biết rằng tình cảm của nàng giành cho mình lại nhiều như thế, không ngờ rằng ả tam công chúa kia biết bao năm đã dùng danh nghĩa của Y để lừa gạt bát công chúa.

Sau khi biết được sự tình Y cũng trách bản thân mình đã gián tiếp hại chết nàng.

Sự tình bị phanh phui làm trấn động kinh thành, hoàng thượng đã trực tiếp bắt giam ả ta vào nhà lao xử trảm vào mùa thu, trước khi chết nàng ta còn chịu hình phạt diễu quanh kinh thành, nhận lấy đủ lời thóa mạ.

Cái khiến nàng ta đau khổ nhất là, tân khoa trạng nguyên sau khi biết chuyện không cầu xin hoàng thượng tha tội cho thê tử đến một lần, hắn còn né xa nàng ta giống như sợ mình bị liên lụy.

Ngày nàng ta bị xử trảm hoa bỉ ngạn trong cung nở rộ vô cùng đẹp mắt, và ngày đấy cũng thật bi thương, cung nữ phát hiện Hy Quý phi đã tự sát giữa rừng hoa đó từ bao giờ.

Có lẽ Hy Quý phi tự trách bản thân mình rất nhiều, bà đã vô tình đối xử quá tốt với kẻ hại chết nữ nhi của mình, để cho ả ta nhởn nhơ một thời gian dàu hưởng hết vinh hoa phú quý mà đáng lẽ nữ nhi bé bỏng củ bà được hưởng khiến cho nữ nhi không thể siêu thoát được.

Hoàng thượng sau khi biết chuyện trong một đêm tóc bạc trắng, ông như già đi mười tuổi, từ đó đến khi băng hà chỉ vỏn vẹn ba năm.

Mạc Đình Viễn cả đời sống như vậy không lập thê tử, mãi đến khi đỡ mũi tên cho thái tử ( là hoàng thượng lúc bấy giờ ) thì buông tay nhân thế.

Sống lại một đời này Y sẽ quyết không để tam công chúa kia đạt được mục đích, sẽ cứu lấy thê tử của Y, sẽ thay đổi số phận của rất nhiều người trong đó có cả bản thân mình thoát khỏi một đời cô độc.

Hy Quý Phi thấy nữ nhi của mình đã khỏe trở lại bình thường thì vô cùng vui mừng, sáng hôm đấy sau khi Minh Châu vừa đến Diên Hy cung thỉnh an thì bà đã nhẹ nhàng hỏi :

“Mẫu phi muốn tổ chức một buổi yến tiệc để chọn cho con một người làm bạn, ý con thế nào?”.

Minh Châu nghe như thế thì đã biết là mẫu phi đã từ bỏ kế hoạch nhận ả ta, Minh Châu ngẫm nghĩ một chút rồi nói :

“Con nghe theo lời mẫu phi, dù sao thì nữ nhi cũng chẳng hợp các tỷ muội trong cung, nếu có thể tìm một vị quý nữ là được “.

Hy Quý Phi thấy nữ nhi đồng ý thì gật đầu nói :

“Vậy mấy ngày nữa mẫu phi sẽ gửi bái thiếp cho từng người một, con cứ quan sát xem nếu hợp với ai thì nói với mẫu phi một tiếng “.

Minh Châu mỉm cười trả lời :

“Con biết rồi, mẫu phi đừng lo “.

Minh Châu lúc này mới nhớ đến đời trước nàng cũng không có nhiều tri kỷ cho lắm, một phần do thân phận công chúa của mình, phần khác cũng do Dạ Cẩn Hiên kia cản trở.

Nàng nhớ khi tin đồn không tốt của nàng vang ra bên ngoài thì chỉ duy nhất nữ nhi của đại tướng quân La Thành Hy tên là La Khả Hân là đứng ra nói giúp cho nàng.

Lại nói về vị cô nương này cũng có duyên phận với nàng, lúc nhỏ hai người cũng có cơ duyên gặp nhau mấy lần.

Mẫu phi của nàng cùng mẫu thân của nàng ấy là bạn tâm giao, trước khi nhập cung là phi tần đã có quan hệ rất tốt.

Tuy nhiên bẵng đi một thời gian La Thành Hy phải rời kinh thành tới Đông Bắc để theo quân, vì thế La Khả Hân cũng phải cùng mẫu thân mình theo phụ thân.

Thế là hai người mất liên lạc từ đấy, mãi đến năm La Khả Hân mười bốn tuổi thì La Thành Hy mới được trở về kinh thành thì nàng ấy cũng theo về cùng.

Hai người chưa kịp gặp mặt nhau thì đã xảy ra lời đồn đại không hay kia, nàng nhớ rõ khi A Tuyết đi thám thính điều tra trở về đã nói với nàng rằng có một cô nương đã đứng trước mặt mọi người đòi lại công đạo cho nàng.

Nhưng vì số người dân quá đông một mình nàng ta không cãi lý lại được, vừa lúc đó có binh lính chạy đến để dẹp yên mọi chuyện, mấy người dân kia mới không nói nữa.

Sau khi trở về A Tuyết đã cho người đi điều tra, hóa ra vị cô nương đấy lại là người bạn tâm giao khi nhỏ của nàng.

Nếu nàng nhớ không lầm thì thời gian này La Khả Hân đang cùng mẫu thân trở lại kinh thành để thăm ngoại tổ mẫu.

Nàng nhớ được sự việc trên là vì nó trùng với sinh thần mười tuổi của nàng, đời trước mẫu phi không tổ chức yến tiệc mà trực tiếp thu nhận Dạ Cẩn Hiên luôn.

Lúc đó nàng không biết La Khả Hân có gửi bái thiếp vào trong cung muốn gặp nàng nhưng đã bị Dạ Cẩn Hiên giấu nhẹm đi.

Nếu đó là duyên phận của hai người thì lần này Minh Châu muốn giữ nàng ấy ở lại kinh thành, ở lại trong cung làm bạn với nàng, ít nhất cũng trọc cho ả tiện nhân kia tức chết.

Nàng đã nói mà nàng sẽ để cho nàng ta từ từ thấy được nếu không có mẫu phi che chở, không có cái danh bát công chúa của nàng để dựa thì nàng ta sẽ xoay sở như thế nào trong cung được.