Vĩnh Sinh

Rate this post

– Giang Khương là thành viên Viện ủy hội Thiên Y viện… Lại là phó bộ trưởng Hội ủy viên điều tra sự kiện Long Sơn…

Tôn Diệu Nguyệt, Sơn trưởng Cổ Môn, cầm tập tài liệu mới có trong tay, trong mắt lóe lên những tia sáng kỳ dị, từ tốn thở dài, nói:

– Người này thật đúng là bất ngờ… Lúc đầu gặp hắn, hắn mới chỉ là một tên nhãi ranh. Giờ còn chưa tới hai năm, không ngờ hắn đã thành thành viên Viện ủy hội của Thiên Y viện rồi..

Nói tới đây, Tôn Diệu Nguyệt cũng không nén nổi kiêu ngạo, hừ một tiếng, nói:

– Xem ra ánh mắt của tôi quả thực không tồi rồi!

Một thanh niên vừa đưa tin tình báo tới đứng cạnh, giờ vội vàng lại gần nói:

– Ánh mắt đại nhân Sơn trưởng tất nhiên là rất cao… Năm đó người này còn chỉ là một y sĩ nhỏ của Thiên Y viện, cho dù thần tiên cũng không đoán được, trong hai ba năm hắn có thể ngồi lên vị trí người khác cả mấy chục năm cũng không với tới được… Cũng chỉ có đại nhân Sơn trưởng mới có thể nhận ra được.

– Hừ… Tất nhiên là thế rồi… Bổn tọa là thiên tài đệ nhất của Cổ môn một trăm năm qua… Tất nhiên ánh mắt người bình thường không thể sánh được.

Tôn Diệu Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nói:

– Cậu cho rằng bổn tọa là đồ đần như Lưu Phong sao? Lúc đầu còn dám chọc tới tôi… Giờ tôi thật muốn xem gã còn nói gì được nữa!

– Lúc này dù sao gã cũng không thể mặt dạn mày dày dùng danh nghĩa cấu kết với Thiên Y viện để đến trào phúng tôi nữa…

– Dạ… Dạ…

Người thanh niên đứng cạnh kia đầu đầy mồ hôi, mặt cười khan gật đầu đáp lời. Trong Cổ Môn này, trừ đại nhân Sơn trưởng, chẳng ai dám đánh giá đại nhân Môn chủ như vậy. Nhớ tới đại nhân Môn chủ uy nghiêm khôn cùng kia, lúc này người thanh niên chỉ hận không thể bịt kín lỗ tai mình, khiến mình không nghe được gì mới tốt.

Chẳng qua còn may mắn là lúc này có một người lẳng lặng đi tới cửa, khiến người thanh niên này thầm thở phào một hơi. Một mình ở đây, bị lời nói của đại nhân Sơn trưởng dạo hết vía, thật sự khiến người ta không chịu nổi rồi.

– Sư phụ… Nhìn người cười tới mức này, chẳng lẽ đã có tin tức của Giang Khương rồi sao?

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Từ Thanh Linh, đôi mắt lẳng lặng nhìn về phía Sơn trưởng đại nhân Tôn Diệu Nguyệt đang dương dương tự đắc, giọng nói bình thản.

– Ấy…

Bị ánh mắt thản nhiên của đệ tử mình nhìn chằm chằm như vậy, vẻ tươi cười dương dương tự đắc trên mặt đại nhân Sơn trưởng Tôn Diệu Nguyệt cứng đờ trong nháy mắt. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp bình thản kia, đại nhân sơn trưởng chỉ cảm thấy tuy thiên phú đệ tử mình rất kinh người nhưng tính tình cũng tĩnh lặng vô cùng, khiến một vị sư phụ như mình cũng hơi cảm thấy khó chịu nổi.

Nhưng nghĩ tới lúc đầu đệ tử của mình lại bắt buộc người ta phải bái vào làm môn hạ, đại nhân sơn trưởng cũng có xúc động muốn tự tát cho mình một cái. Chẳng qua dù sao thì giờ thu cũng thu rồi…

– Khụ khụ…

Nhìn thuộc hạ bên cạnh kia đang cúi đầu, lặng im không lên tiếng nhưng rõ ràng cổ lại gồ gân xanh, biết thừa trong đầu thằng nhãi này đang nghĩ gì, đại nhân sơn trưởng Tôn Diệu Nguyệt xấu hổ ho nhẹ hai tiếng.

Cuối cùng ông cũng phải thu hồi vẻ dương dương tự đắc ban đầu, ra vẻ uy nghiêm, nói với thanh niên kia:

– Tốt lắm… Cậu ra ngoài trước đi…

– Vâng vâng…

Nghe được lời này, người thanh niên kia như thở phào nhẹ nhõm, vội vàng mà cẩn thận lui ra ngoài. Gã chẳng muốn ở lại thêm một giây nào trước đại nhân sơn trưởng nữa. Thật sự là quá dọa người rồi…

Thấy thanh niên kia đã ra ngoài, vẻ nghiêm túc trên mặt Tôn Diệu Nguyệt mới thoáng thu lại vài phần, sau đó bất đắc dĩ nhìn về phía đệ tử của mình, khổ sở thở dài, nói:

– Ta nói Thanh Linh này… Con có thể cho sư phụ chút thể diện được không? Trước mặt người khác mà vẫn dáng vẻ như vậy, nếu truyền ra ngoài thì sư phụ còn mặt mũi nào đi gặp người ta nữa….

– Sư phụ… Đó là tư liệu mới nhất sao?

Từ Thanh Linh coi như không nghe thấy những lời sư phụ vừa nói, chỉ nhìn về tập tài liệu trên bàn, nói.

– Ai ai…

Nhìn Từ Thanh Linh đã chuẩn bị cầm tài liệu tự mình lật xem, đại nhân sơn trưởng cũng chỉ có thể thở dài hai tiếng, nói:

– Đúng đúng… Đúng là không lễ phép…

– Thôi đi… Nói cho con biết, Giang Khương của con ấy, giờ đã làm lớn rồi… Hiện giờ đã là thành viên chính thức của Viện ủy hội Thiên Y viện rồi nhé… Là đại lão cầm quyền chính thức ở Thiên Y viện đấy. Cho dù là cha hắn thật sự là phản đồ của Thiên Y viện cũng chẳng ai làm gì nổi hắn. Hiện tại chỉ có thể là hắn làm gì người khác thôi… Chuyện này con đã yên tâm chưa?

Từ Thanh Linh giương mắt nhìn thoáng qua vị sư phụ không quá đáng tin cậy của mình, lúc này trên khuôn mặt bình thản rốt cục lóe lên một tia mừng rỡ và hưng phấn mờ nhạt… Đương nhiên là càng có một chút hồ nghi.

– Này này… Con cứ tự mình xem lại mà xem… Sư phụ còn đi lừa con à?

Nhìn dáng vẻ không tin tưởng lắm của đệ tử mình, Tôn Diệu Nguyệt bất mãn hừ một tiếng, nói:

– Thật là….

Lúc này rốt cục Từ Thanh Linh đã tin bảy tám phần, cố nén vui mừng và ngạc nhiên trong lòng, sau đó nhanh chóng lật tài liệu xem, một lúc lâu sau mới thở phào một hơi…

– Hắn… Thật sự không có vấn đề gì rồi!

Ở xa ngoài ngàn dặm, trong đại sảnh hội nghị của Huyết tộc, mấy vị nghị viên, trưởng lão ngồi đối diện, không khí nghiêm trọng.

– Tin tức xác thực, Giang Khương đã nhận chức thành viên Viện ủy hội Thiên Y viện…

Trong đôi mắt nhìn xuống của nghị trưởng huyết tộc lóe lên một tia lạnh lẽo, vung nhẹ cây trượng ngắn trong tay mình, giống như muốn thổ lộ sự không cam lòng của mình vậy.

Hầu tước Ryan gật đầu khẽ, mặt sầm xuống nói:

– Đồng thời căn cứ theo tin tình báo, lần này Giang Khương lên chức thành viên Viện ủy hội của Thiên Y viện, dường như có liên quan tới bộ lạc Vu Sư… Căn cứ vào việc bộ lạc Vu Sư phong tỏa hành động của chúng ta ngày đó, hẳn là Giang Khương có quan hệ sâu đậm với bộ lạc Vu Sư… Điều này có lẽ cũng đủ để giải thích, tại sao Giang Khương thoát khỏi đuổi giết của chúng ta lại không trở về Hoa hạ, đột nhiên xuất hiện tại Châu Phi!

– Chẳng qua bởi mạng lưới tình báo tại Châu Phi trống rỗng nên chúng ta cũng không làm rõ được, rốt cục hắn có quan hệ thế nào với bộ lạc Vu Sư…

Sắc mặt của mấy vị trưởng lão nghị viên bên cạnh lúc này cũng tương đối khó coi, quay đầu nhìn nhau. Hầu tước Robert liền lạnh lùng nói:

– Như vậy xem ra, chúng ta muốn ra tay với Giang Khương chỉ sợ sẽ tương đối khó khăn rồi!

– Đúng… Tính khả thi của lần ra tay này đã tương đối nhỏ rồi…

Mặc dù không cam lòng như hầu tước Ryan vẫn chậm rãi gật đầu xác nhận.

– Ôi…

Lúc này các trưởng lão nghị viên cũng đều thở dài khe khẽ. Bọn họ đã khát vọng máu của Giang Khương hồi lâu nhưng không ngờ được hành động lần lượt thất bại, chỉ có mỗi duy nhất Y Phù là ngôi sao mới của Huyết tộc mới lấy được một chút.

Nghị trưởng huyết tộc nhẹ nhàng thở hắt ra, sau đó ngẩng đầu nhìn hầu tước Ryan, trầm giọng nói:

– Hiện tại tình hình Y Phù thế nào rồi?

Nghe thấy nghị trưởng nhắc tới vấn đề này, trong mắt hầu tước Ryan lóe lên vẻ quái dị, nói:

– Hiện tại đã là Bá tước đỉnh cao rồi… Nếu như chúng ta cho một ít Huyết linh thảo, nhiều nhất hai tháng cô ấy sẽ…

Nói tới đây, hầu tước Ryan thoáng chần chừ một chút, sau đó liền cất tiếng nói:

– Hai tháng sẽ có thể đột phá đến hầu tước!

– Hả… Nhanh như vậy sao…

Trong mắt mọi người đều lóe lên vẻ tham lam đố kỵ. Lúc đầu Y Phù này chỉ là cấp bậc bá tước sơ cấp, chẳng qua chỉ uống một chút máu Giang Khương, không ngờ đã cách hầu tước không xa rồi.

– Đúng…

Thấy vẻ mặt của mọi người, hầu tước Ryan rất thấu hiểu, gật đầu khẽ nói.

Trong mắt nghị trưởng Huyết tộc giờ lóe sáng, đột nhiên nói:

– Tốt, cung cấp cho Y Phù đủ Huyết linh thảo… Hai tháng sau, cho cô ấy đi tiếp xúc với Giang Khương kia, tìm kiếm một tia cơ

hội…