Vợ Cũ Mang Thai, Anh Yêu Em

Rate this post

Những ngày vui chơi ở Phú Quốc đã trôi qua, để lại trong lòng Ngọc Linh, Gia Hân và Văn Thành một cảm giác yên bình pha lẫn với sự chia ly đang đến gần. Khi họ trở lại ngôi nhà thân thương giữa miền quê yên ả, không khí xung quanh như lắng đọng, trầm mặc hơn. Căn nhà vẫn vậy, giản dị và ấm cúng, nhưng giờ đây, nó dường như trở nên sâu lắng hơn trong ánh mắt của những người trở về. Trong mỗi góc nhà, trong từng tiếng lá xào xạc dưới bước chân, đều có chút gì đó đượm buồn và bồi hồi.

Buổi sáng hôm ấy, khi ánh nắng sớm xuyên qua tán cây chiếu xuống sân nhà, ba người chuẩn bị lên đường, và

Ngọc Linh đứng trước hiên, lòng nặng trĩu như mang theo cả những tâm tư không thể nói ra. Cô nhìn em gái

Thảo, một cô bé với đôi mắt trong veo nhưng ẩn chứa nỗi buồn thầm lặng, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ trước sự xa cách không thể tránh khỏi. Trong khoảnh khắc ấy, Ngọc Linh nhận ra rằng sự gắn bó của họ không chỉ là mối quan hệ gia đình mà còn là một sự chia sẻ sâu sắc hơn về nỗi đau và niềm vui, một sự gắn kết vượt qua những lời nói thường nhật.

Ngọc Linh nhẹ nhàng đặt tay lên vai em gái, cảm giác như đang truyền cho cô bé chút sức mạnh để vượt qua những ngày sắp tới mà không có chị ở bên. Giọng cô dịu dàng nhưng đầy quyết tâm, như muốn chắc chắn rằng

Thảo sẽ tiếp tục con đường của mình mà không lạc lối. “Thảo, em phải nghe lời ba mẹ, chăm sóc bản thân và học hành chăm chỉ. Chị không có ở đây, nhưng chị tin rằng em sẽ làm được.”

Thảo chỉ lặng lẽ gật đầu, đôi mắt trong sáng dâng đầy cảm xúc, như muốn nói gì đó nhưng những lời nghẹn lại trong lòng. Cô bé chỉ thì thầm, “Chị về nhớ kể cho em nghe chuyện thành phố nhé.”

Ngọc Linh quay sang anh trai Cường, người mà cô luôn xem là trụ cột của gia đình, nơi mà cô có thể dựa vào mỗi khi cần. “Anh Cường, nhờ anh chăm sóc ba mẹ thay em. Dù em không thể ở gần, nhưng lòng em luôn hướng về nơi này.”

Anh Cường không nói nhiều, chỉ gật đầu với vẻ bình thản, nhưng đôi tay thô ráp của người nông dân đặt nhẹ lên vai em gái, như một lời hứa không cần ngôn từ. “Em yên tâm, ba mẹ vẫn khỏe mạnh, anh sẽ lo cho gia đình.”

Ba mẹ của Ngọc Linh đứng đó, ánh mắt họ dõi theo con gái với sự tự hào xen lẫn nỗi lo âu. Mẹ cô, một người phụ nữ đã từng trải qua bao nhiêu sóng gió của cuộc đời, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy con gái, cảm nhận hơi ấm từ vòng tay cô như một thứ an ủi cho sự trống vắng sắp đến. Đôi mắt bà như muốn níu giữ, nhưng bà hiểu rõ, cuộc sống là vậy, con cái lớn lên rồi sẽ phải rời xa, mang theo cả những hy vọng và ước mơ của chúng.

Cuối cùng, khi giờ phút chia tay đã đến, Ngọc Linh, Gia Hân và Văn Thành lên xe. Ngọc Linh nhìn lại ngôi nhà lần cuối, cảm giác như có một sợi dây vô hình vẫn đang giữ chặt cô với mảnh đất này, với những con người mà cô yêu thương. Ba của Ngọc Linh, một người đàn ông ít nói nhưng đầy thâm trầm, đứng trước sân, vẫy tay tạm biệt. “Con đi cần thận. Nhớ giữ gìn sức khỏe.”

Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, và cảnh vật dần trôi qua trong sự tĩnh lặng. Từng hình ảnh quen thuộc của ngôi làng, của ngôi nhà nhỏ, của những gương mặt yêu thương, dần mờ đi trong tầm mắt, nhưng chúng vẫn còn in đậm trong trái tim Ngọc Linh. Đó là những kỷ niệm đẹp đẽ, những cảm xúc bùi ngùi sẽ trở thành hành trang quý giá cho cô khi trở về thành phố. Và trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra rằng, dù có rời xa, nơi này vấn mãi mãi là một phần trong cô, một nơi để trở về khi lòng cảm thấy trống vắng và cần được an ủi.

Khi chiếc xe lăn bánh đưa ba người trở lại Thành phố Hồ Chí Minh, một sự trầm mặc nhẹ nhàng bao trùm không gian, như thể cả ba người đều đang chìm vào những suy tư riêng. Thành phố với những con đường tấp nập, dòng người vội vã và những tòa nhà cao tầng hiện ra trước mắt, nhắc nhở họ về cuộc sống đô thị bận rộn mà họ đã tạm thời gác lại. Nhưng trong những nhịp đập hối hả ấy, có một cảm giác bùi ngùi khẽ len lỏi, như một lời chào đón không lời từ một người bạn cũ, đầy thân quen mà xa cách.

Đến khách sạn, nơi Gia Hân và Văn Thành lưu trú, họ đứng lại một lúc, trao nhau những cái ôm thật chặt. Sự ấm áp của những cái ôm ấy chứa đựng một sự gắn kết sâu sắc, một sự chia sẻ không lời về những gì họ đã trải qua cùng nhau.

“Cảm ơn cậu, Linh,” Gia Hân nói, giọng nhỏ nhẹ nhưng chứa đầy cảm xúc.

Ngọc Linh mỉm cười, nhưng trong ánh mắt cô có điều gì đó lấp lánh, như thể những cảm xúc chưa được nói ra.

“Mình rất vui khi có các bạn đi cùng. Cảm giác như chúng ta đã cùng nhau quay về một nơi nào đó xa xưa, nơi mà cuộc sống còn đơn giản và chân thành.”

Văn Thành, luôn ít nói hơn, chỉ gật đầu bùi ngùi. “Cậu biết không, đôi khi những chuyến đi như thế này giúp chúng ta nhận ra những điều quan trọng mà chúng ta đã bỏ lỡ.”‘

Khi Ngọc Linh rời đi, chiếc xe của cô từ từ rời xa, để lại Gia Hân và Văn Thành đứng nhìn theo, lòng họ trĩu nặng những suy nghĩ.

Sáng hôm sau, ánh bình minh len lỏi qua rèm cửa, chiếu sáng căn phòng như báo hiệu một khởi đầu mới. Nhưng trong lòng Gia Hân và Văn Thành, hôm nay là một ngày của sự chia tay, một sự kết thúc để mở ra một hành trình khác. Họ đến chi nhánh công ty, nơi mà mỗi góc nhỏ đều gắn bó với những kỷ niệm. Từng phòng ban, từng cái bắt tay, từng nụ cười thân thiện đều gợi lên trong họ một cảm giác nuối tiếc, nhưng cũng là sự nhẹ nhõm khi biết rằng công việc của họ đã hoàn tất.

“Thời gian trôi nhanh quá,” Gia Hân thở dài khi họ bước ra khỏi cánh cửa chi nhánh lần cuối. “Có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ cảm thấy thời gian đủ dài khi ở bên những người mình quý mến.”

“Đúng vậy,” Văn Thành đáp, giọng anh trầm lắng, đầy suy tư. “Nhưng mỗi nơi chúng ta đến, mỗi người chúng ta gặp, đều để lại một dấu ấn. Thành phố này, dù ồn ào, nhưng vẫn giữ trong nó những kỷ niệm mà chúng ta sẽ mang theo suốt đời.”

Khi bước chân ra khỏi chi nhánh công ty, một không khí trầm mặc và lắng đọng bao phủ lên hai người. Văn Thành dừng lại, ánh mắt anh thoáng vẻ suy tư khi nhìn về phía Gia Hân. Trong sự im lặng của buổi sớm Sài Gòn, nơi mà những dòng người vẫn hối hả ngược xuôi, anh cảm nhận được sự cần thiết của một việc làm đầy ý nghĩa trước khi rời khỏi thành phố thân yêu này.

“Gia Hân,” anh nói, giọng anh trầm lắng nhưng đầy quyết tâm, “trước khi rời đi, anh nghĩ chúng ta nên đến Bến Cảng Nhà Rồng. Ở đó, anh muốn thắp một nén hương cho Chủ tịch Hồ Chí Minh, để bày tỏ lòng kính trọng đối với Người. Sau đó, mình đến tượng đài Bác Hồ ở phố đi bộ Nguyễn Huệ, dâng hoa Người trước khi lên đường.”

Gia Hân lặng lẽ gật đầu, cảm nhận được sự sâu sắc trong lời nói của Văn Thành. Trong khoảnh khắc ấy, cả hai dường như đang cùng chia sẻ một mối dây liên kết vô hình với quá khứ và di sản của dân tộc. Đó không chỉ là một hành động tôn kính, mà còn là một cách để khắc ghi trong lòng họ những giá trị tinh thần mà Chủ tịch Hồ Chí Minh đã để lại, như một hành trang không thể thiếu trong cuộc sống.

Hai người bước đi, ánh nắng buổi sáng chiếu rọi lên họ, như một lời chúc phúc cho chặng đường trở về. Thành phố Hồ Chí Minh, với tất cả sự hối hả và nhộn nhịp, vẫn tiếp tục cuộc sống của nó, nhưng trong lòng Gia Hân và

Văn Thành, họ biết rằng họ đã để lại một phần của mình ở nơi này, và mang theo một phần của nơi này trở về.

Lại nói về Ngọc Linh khi trở về ngôi nhà quen thuộc, nơi mỗi bức tường và đồ vật dường như vẫn giữ nguyên dấu ấn của thời gian. Nhưng ngay khi bước qua ngưỡng cửa, cô cảm nhận được sự khác biệt, một sự thay đổi không rõ ràng nhưng âm ỉ trong không khí. Những vật dụng vẫn nằm im lìm ở vị trí quen thuộc, nhưng chính sự bất biến ấy lại khiến lòng cô thêm trống trải, như thể nơi đây đã mất đi một phần linh hồn mà cô từng gắn bó.

Không gian xung quanh bỗng trở nên rộng lớn và lạnh lẽo một cách kỳ lạ. Ngọc Linh đi qua từng căn phòng, mắt nhìn vào những góc nhỏ nơi những kỷ niệm vẫn còn đó, nhưng không còn mang đến sự ấm áp như trước kia. Nỗi cô đơn len lỏi trong lòng cô, như một lớp sương mờ vô hình nhưng không thể xua tan, đè nặng lên trái tim cô một cách âm thầm mà dữ dội.

Ngọc Linh ngồi xuống chiếc ghế bành đã cũ, đôi tay lướt nhẹ qua tấm nệm cũ đã sờn màu theo năm tháng, lòng bồi hồi như một làn sóng lặng lẽ vỗ vào bờ. Những gì từng mang lại sự an ủi giờ đây chỉ còn lại sự nhạt nhòa, không đủ để lấp đầy khoảng trống mênh mông trong lòng cô. Cô cảm thấy mình như một chiếc thuyền nhỏ bị lạc giữa biển khơi mênh mông, không biết đi về đâu, không mục tiêu, không định hướng.

Một cảm giác mất mát len lỏi trong lòng cô không phải chỉ là sự chia tay Gia Hân và Văn Thành, mà còn là sự mất đi một phần của chính cô, một phần mà cô từng nghĩ sẽ mãi thuộc về mình. Giờ đây Ngọc Linh hiểu rằng cô không thể tiếp tục lẩn tránh những cảm xúc sâu thằm trong tâm hồn. Một ý nghĩ táo bạo chợt lóe lên trong đầu cô, và càng suy ngẫm, cô càng nhận ra đó là điều duy nhất có thể xoa dịu nỗi đau đang dày vò.

Không chút do dự, cô đứng dậy, chạy ra ngoài vội vàng lên xe, trái tim đập nhanh với quyết định vừa mới hình thành. Vài giờ sau, Ngọc Linh đứng trước cổng khách sạn nơi Gia Hân và Văn Thành đang lưu trú. Ánh đèn thành phố rực rõ chiếu sáng, nhưng lòng cô đã hoàn toàn chắc chăn. Cô bước vào, gõ cửa phòng họ, và khi cánh cửa mở ra, cô nhìn thẳng vào mắt hai người, giọng nói vững vàng nhưng cũng đầy ấm áp.

“Mình muốn đi Hà Nội cùng hai người,” cô nói, đôi mắt ánh lên một quyết tâm mới. “Không chỉ vì mình nhớ hai người, mà còn vì mình cảm thấy cần tìm kiếm một cơ hội mới, một hành trình mới. Hà Nội có lẽ là nơi mình cần đến lúc này.”

Gia Hân và Văn Thành trao nhau một ánh nhìn, trong đó không chỉ có sự ngạc nhiên mà còn cả một nỗi băn khoăn âm ỉ, như thể họ đang dò xét lại ý định của Ngọc Linh qua đôi mắt nhau. Sự ngạc nhiên ban đầu, tuy thoáng qua, nhưng để lại trong họ những đợt sóng nhỏ của sự phân vân, bởi lẽ quyết định này của Ngọc Linh không phải là điều mà họ đã dự liệu. Gia Hân khẽ cười, nhưng trong nụ cười ấy ẩn chứa cả sự dè dặt, một câu hỏi thoáng qua trong tâm trí: liệu Ngọc Linh có thực sự hiểu những gì cô đang chuẩn bị đối mặt? “Cậu thật sự muốn ra Hà Nội với bọn mình sao? Cậu có chắc chắn không?” Gia Hân hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đôi mắt không thể giấu nổi sự lo lắng.

Ngọc Linh, với một sự tự tin mạnh mẽ đã được hun đúc qua thời gian và trải nghiệm, trả lời dứt khoát: “Mình chắc chắn, chẳng lẽ hai cậu không muốn tiếp đón mình sao?” Lời nói của cô vang lên, không chỉ để khẳng định quyết tâm mà còn như một sự nhắc nhở rằng cô đã suy nghĩ rất kỹ về quyết định này.

Văn Thành lặng lẽ xua tay, nhưng sự nhẹ nhõm chưa hoàn toàn hiện rõ trên khuôn mặt anh. Trong lòng anh dâng lên một mối lo ngại mơ hồ về những trách nhiệm và cam kết của Ngọc Linh, không chỉ với công việc mà còn với chính bản thân cô. “Cậu ra được thì bọn mình vui lắm,” anh nói, giọng nói chậm rãi, như thể cân nhắc từng từ ngữ,

“chỉ lo công việc của cậu ở đây còn dang dở thôi.”

Ngọc Linh cười, nụ cười của một người đã nắm vững con đường mình chọn, dù con đường ấy có đầy những thử thách mà cô vẫn chưa lường trước hết. “Mình cũng như hai cậu thôi,” cô đáp, cố gắng mang lại sự an tâm cho họ,

“bàn giao lại cho một người quản lý rồi đi. Với lại, mình làm việc online được mà, vì mình là nhà đầu tư mà.”

Gia Hân khẽ nắm lấy tay Ngọc Linh, ánh mắt như muốn truyền cho cô sức mạnh và sự đồng cảm sâu sắc. “Thế cậu đã sẵn sàng chào đón Hà Nội chưa?” Giọng cô khẽ vang lên, như một lời mời gọi, nhưng cũng chứa đựng cả sự e dè trước những gì đang chờ đợi họ ở phía trước.

Ngọc Linh gật đầu, đôi mắt dịu dàng nhưng không kém phần kiên quyết: “Mình đã sẵn sàng rồi, hai cậu khi nào bay?”

Gia Hân thoáng ngập ngừng, như muốn chắc chắn rằng quyết định của mình và Văn Thành cũng vững vàng như của Ngọc Linh, rồi đáp: “Bọn mình dự định tối nay bay luôn, vậy giờ mình đặt ba vé ngồi gần nhau nhé.”

Ngọc Linh gật đầu đồng ý, và ngay lúc đó, Văn Thành rút điện thoại ra, giọng nói của anh pha lẫn sự khẩn trương nhưng cũng đầy trách nhiệm: “Anh sẽ đặt trực tuyến luôn, đây rồi, có chuyến bay lúc 19 giờ 45 phút.”

Sau khi trao đổi xong với Gia Hân và Văn Thành về chuyến đi Hà Nội, Ngọc Linh trở về nhà. Bước vào căn phòng quen thuộc, cô cảm thấy một sự rộn ràng, pha chút lo lắng về cuộc hành trình sắp tới. Cô mở tủ quần áo, chọn lựa những bộ trang phục gọn nhẹ và thoải mái, rồi cẩn thận xếp vào chiếc vali nhỏ gọn. Khi đóng lại nắp vali, cô khẽ mỉm cười, như thể cảm nhận được sự hồi hộp của chính mình khi sắp bước vào một trải nghiệm mới mẻ.

Tối hôm đó, Ngọc Linh quay lại khách sạn nơi Văn Thành và Gia Hân đang lưu trú, chiếc vali nhẹ nhàng theo bước chân cô vào sảnh. Bầu không khí nơi đây mang một sự tĩnh lặng lạ kỳ, khác hẳn với những gì cô từng cảm nhận.

Cô gặp hai người bạn của mình tại phòng khách, cả ba cùng ngồi lại trên chiếc ghế sofa ấm cúng, và họ bắt đầu trò chuyện, chia sẻ những kỳ vọng, những dự định cho tương lai. Trong khoảnh khắc đó, giữa họ không còn là những lo âu hay băn khoăn, mà là sự đồng điệu của những tâm hồn đang hướng về một điểm đến.

Một bữa ăn nhẹ được chuẩn bị sẵn, với những món đơn giản nhưng ấm lòng. Họ cùng nhau thưởng thức, vừa ăn vừa nói cười, như thể cuộc hành trình chưa bắt đầu mà họ đã cảm nhận được sự gắn kết sâu sắc hơn. Không lâu sau, tiếng còi taxi vang lên ngoài cửa khách sạn, báo hiệu giờ khởi hành đã đến. Cả ba nhanh chóng thu xếp hành lý, rời khỏi phòng và bước vào chiếc taxi đang chờ sẵn dưới ánh đèn đường dịu nhẹ.

Hành trình ra sân bay Tân Sơn Nhất diễn ra trong sự im lặng lắng đọng, mỗi người đều suy tư về những điều riêng của mình. Khi đến sân bay, họ nhanh chóng làm thủ tục và tiến vào khu vực chờ. Ánh đèn vàng ấm áp chiếu rọi khắp không gian, trong khi tiếng loa thông báo liên tục vang lên, như một lời nhắc nhở rằng họ sắp rời xa mảnh đất quen thuộc này.

Chuyến bay cất cánh đúng giờ, máy bay nhẹ nhàng nâng mình lên khỏi mặt đất, mang theo ba con người với những hy vọng và kỳ vọng riêng biệt. Ngọc Linh ngồi bên cửa sổ, nhìn ra khung cảnh Thành phố Hồ Chí Minh dần nhỏ lại dưới chân mình. Trong lòng cô dâng lên một cảm giác lẫn lộn, vừa háo hức, vừa lo lắng. Cô biết rằng chuyến đi này không chỉ là một sự thay đổi về không gian, mà còn là sự chuyển mình trong nội tâm.

Khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Nội Bài vào khoảng 22 giờ, cả ba bước ra khỏi máy bay, đối diện với bầu không khí khác lạ của Hà Nội. Cơn gió đêm mang theo sự mát mẻ, khác hẳn với không khí ẩm nóng của Sài Gòn, như thể đất trời nơi đây cũng mang theo một tâm trạng khác biệt. Họ lấy hành lý và bước ra ngoài, nơi một chiếc xe đã chờ sẵn để đưa họ về nhà Gia Hân và Văn Thành.

Trong xe, Ngọc Linh không ngừng hướng ánh mắt ra ngoài, ngắm nhìn khung cảnh Hà Nội về đêm. Những con đường hẹp, những ngôi nhà thấp thoáng dưới ánh đèn vàng, tất cả đều mang một vẻ yên bình nhưng đầy bí ẩn.

Cô cảm nhận rõ sự khác biệt giữa Hà Nội và Sài Gòn, không chỉ ở những chi tiết bề ngoài mà còn ở nhịp sống, ở bầu không khí đậm chất riêng của miền Bắc. Trái tim cô đập nhanh hơn, vừa háo hức vừa hồi hộp, như thể mỗi góc phố, mỗi con đường đều mang đến cho cô một lời hứa hẹn về những trải nghiệm mới.

Khi xe dừng lại trước một căn nhà cấp 4 đơn sơ, Ngọc Linh thoáng chút ngạc nhiên. Căn nhà trông thật giản dị.

thậm chí còn có phần cũ kỹ hơn so với những gì cô hình dung. Nhưng khi bước vào bên trong, sự ngạc nhiên của cô càng tăng lên. Nội thất bên trong căn nhà hoàn toàn khác biệt với vẻ ngoài của nó. Từng chi tiết, từ những bức tranh treo tường, đến những chiếc đèn trang trí, tất cả đều được bày biện một cách cầu kỳ, tỉ mỉ. Mọi thứ trong căn nhà như thể hiện sự chăm chút kỹ lưỡng của chủ nhân, không phải bằng sự hào nhoáng mà bằng sự tinh tế và gu thấm mỹ sâu sắc.

Ngọc Linh đứng lặng giữa phòng khách, ánh mắt cô quét qua từng chi tiết, từng món đồ trong căn nhà. Cô cảm nhận được sự tương phản giữa bên ngoài và bên trong, như chính sự tương phản trong lòng cô giữa những gì cô mong đợi và những gì cô thực sự tìm thấy ở Hà Nội. Cô quay sang Gia Hân và Văn Thành, trong ánh mắt cô ánh lên sự cảm phục và đôi chút tò mò. “Căn nhà thật tuyệt vời,” cô thốt lên, giọng nói không giấu nổi sự ngạc nhiên và thích thú. Văn Thành khẽ cười, một nụ cười đầy sự tự hào nhưng cũng pha chút trầm lặng, trong khi Gia Hân chỉ nhẹ nhàng gật đầu, như thể cô đã chờ đợi phản ứng này từ lâu.

Đêm ấy, sau khi mọi thứ trong ngôi nhà đã chìm vào sự tĩnh lặng vốn có, Gia Hân dẫn Ngọc Linh vào một căn phòng nhỏ, nơi ánh đèn mờ ảo và sự ấm cúng của những bức tường gỗ thô mộc tạo nên một không gian an yên, xa rời những ồn ào của phố thị. Ngọc Linh ngả lưng, đôi mắt dần khép lại, và những mệt mỏi của cuộc hành trình dài nhanh chóng biến mất, hòa tan vào giấc ngủ sâu trong sự yên bình của đêm Hà Nội. Bên ngoài, cả thành phố dường như đã lặng yên, chỉ còn bóng tối tràn ngập khắp nơi, như một tấm chăn khổng lồ che phủ lên mọi âm thanh và ánh sáng.

Khi những tia nắng đầu tiên vừa chạm vào đường chân trời, Văn Thành đã tỉnh giấc, một phần của thói quen đã thấm sâu vào cơ thể và tâm hồn anh qua bao năm tháng. Không cần suy nghĩ, anh đứng dậy, rời khỏi giường, và bước vào bếp. Trong sự yên tĩnh tuyệt đối của buổi sáng sớm, những âm thanh của chén đĩa, dao kéo va chạm vào nhau vang lên rõ mồn một, như những tín hiệu mở đầu cho một ngày mới. Mỗi động tác của anh đều mang theo sự trầm tĩnh và tỉ mỉ, thể hiện một cuộc sống gọn gàng và trật tự, như một bản nhạc không lời nhưng đầy ý nghĩa.

Ngọc Linh tỉnh giấc vào cùng thời điểm ấy, khi những tia nắng mới len lỏi qua khe cửa sổ. Dù vẫn còn chút mo màng, cô quyết định ra ngoài, để đón lấy không khí trong lành của buổi sớm mà không để ý đến bộ quần áo ngủ vẫn còn trên người. Cô bước ra, và như thể bị hấp dẫn bởi sự tĩnh lặng của ngôi nhà, cô lặng lẽ đi qua hành lang, cho đến khi bắt gặp Văn Thành trong bếp. Đó là khoảnh khắc của sự bất ngờ, cả hai đều ngạc nhiên, nhưng sự ngạc nhiên ấy lại chất chứa nhiều hơn là chỉ một thoáng bối rối.

Ánh mắt Văn Thành thoáng chút ngỡ ngàng, nhưng rồi nhanh chóng trở về với sự trầm tĩnh vốn có, như thể anh đã quen với việc bất ngờ và biến nó thành một phần của nhịp sống. Ngọc Linh, tuy cảm thấy chút ngại ngùng khi nhận ra mình vẫn còn trong trang phục ngủ, nhưng cũng không thể ngăn cản được cảm giác tò mò và ngưỡng mộ dâng lên trong lòng. Có điều gì đó trong cách anh đứng đó, giữa bếp, tay cầm chiếc dao đang thái những lát bánh mì, mà khiến cô cảm thấy như đang nhìn thấy một phần khác, một phần sâu kín hơn của con người anh.

Cô nhanh chóng trở lại phòng, thay một bộ trang phục chỉnh tề hơn, nhưng khi quay lại, cảm giác ngưỡng mộ ấy vẫn còn đó, đan xen với sự tò mò. “Anh dậy sớm thế à?” cô hỏi, giọng cố gắng giữ sự tự nhiên, nhưng ánh mắt lại lộ rõ sự quan tâm.

Văn Thành ngước lên, mỉm cười, một nụ cười bình dị nhưng ẩn chứa nhiều điều hơn là chỉ một lời đáp đơn giản:

“Ữ, anh quen rồi. Dậy sớm, chuẩn bị bữa sáng, rồi làm mấy việc lặt vặt trong nhà. Cũng là một cách để bắt đầu ngày mới.”

Ngọc Linh đứng lặng trong giây lát, nhìn sâu vào đôi mắt Văn Thành, và cảm nhận được một điều gì đó mạnh mẽ hơn cả những lời anh nói. Đó là sự tận tâm, là tình yêu được thể hiện qua những hành động nhỏ nhặt hàng ngày.

Cô nhận ra, trong từng động tác cẩn thận và tỉ mỉ ấy, có cả một thế giới của sự chăm sóc và yêu thương. Một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng, như thể cô vừa bước vào một vùng đất mới, nơi những giá trị giản dị nhất lại có sức mạnh lớn nhất.

Khi bữa sáng đã sẵn sàng, Gia Hân cũng vừa bước ra với vẻ mặt còn ngái ngủ, nhưng ngay lập tức bị cuốn vào không khí ấm áp mà hai người đã tạo ra. Cả ba cùng ngồi xuống quanh chiếc bàn nhỏ, nơi ánh sáng ban mai len lỏi qua khung cửa sổ, chiếu rọi lên những khuôn mặt hạnh phúc. Tiếng nói chuyện nhẹ nhàng, tiếng cười khẽ vang lên trong căn bếp, tất cả như hòa quyện lại thành một bản nhạc du dương của cuộc sống, khiến mỗi khoảnh khắc đều trở nên đáng nhớ.

Ngọc Linh cảm nhận được rằng, chính sự giản dị và chân thành này là điều đã tạo nên sức mạnh trong mối quan hệ giữa Văn Thành và Gia Hân.

Sau khi bữa sáng kết thúc, Gia Hân khẽ nghiêng đầu, mỉm cười nhìn Ngọc Linh và nói: “Lát nữa sẽ có vài người bạn đến chơi, nhân tiện mình giới thiệu cậu với mọi người luôn.” Nói xong, Gia Hân bước đi, để lại Ngọc Linh với những suy nghĩ miên man về cuộc gặp gỡ sắp tới.

Chẳng bao lâu sau, nhóm bạn thân của Gia Hân và Văn Thành đã đến. Trần Tâm, với đôi mắt lanh lợi và nụ cười luôn nở trên môi, là người đầu tiên bước vào. Ngay sau đó là Ngọc Hoàng, Bính Minh và Lan Phương, mỗi người trên tay đều mang theo những món ăn thơm phức, như thể họ đang chuẩn bị cho một buổi tiệc vui vẻ và náo nhiệt.

Vừa bước vào cửa, Trần Tâm, người luôn nhanh nhẹn và sôi nổi đã hỏi ngay với giọng điệu vui tươi: “Quà Sài Gòn đâu chị Gia Hân, anh Văn Thành?”

Câu hỏi của Trần Tâm vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng ban đầu, kéo tất cả mọi người vào một không khí hào hứng.

Văn Thành mỉm cười, ánh mắt ánh lên sự ấm áp và hào phóng khi anh nhẹ nhàng lấy ra những món quà từ Sài Gòn, trao cho từng người bạn, như để kết nối những tình cảm thân thiết qua những kỷ niệm nhỏ bé này. Trong lúc đó, anh cũng giới thiệu Ngọc Linh với mọi người, ánh mắt họ giao nhau trong khoảnh khắc của sự lạ lẫm và tò mò.

Khi mọi người đã ổn định, Văn Thành bỗng nhiên hỏi Lan Phương, người có vẻ trầm lặng nhất trong nhóm:

“Quang và Tâm sao không thấy đâu?”

Câu hỏi ấy bất ngờ khiến Ngọc Linh giật mình. Cái tên “Tâm” như một vết thương cũ, vừa chạm đến đã khiến trái tim cô đau nhói. Ký ức về người cũ, người đã từng là cả thế giới của cô, bất chợt hiện về, khiến cô như bị cuốn vào dòng chảy của những hồi ức mờ nhạt nhưng đầy cảm xúc. Lan Phương, không hề hay biết sự giằng xé nội tâm của Ngọc Linh, đáp lại một cách tự nhiên: “À, Quang và Tâm về quê có chút việc, hôm nay không đến được.”

Trong khoảnh khắc ấy, tất cả những gì diễn ra xung quanh dường như trở nên mờ nhạt trước tâm trí Ngọc Linh.

Cô lặng lẽ đứng đó, như thể đang đứng giữa hai thế giới, một thế giới hiện tại đầy ấm áp và tình bạn, và một thế giới của quá khứ đầy đau thương mà cô cố gắng chôn sâu trong lòng.

Văn Thành mở những túi đồ mà mọi người mang đến, ánh mắt anh ánh lên niềm vui chân thành, giọng nói ấm áp nhưng không giấu được sự ngạc nhiên: “Mọi người lại chuẩn bị gì đây?”

Trần Tâm, với tâm hồn trẻ trung và hồn nhiên vốn có, cậu khẽ cười, đôi mắt lấp lánh như trẻ thơ khi đáp lại: “Hôm qua nghe tin anh chị về, tụi em vội chuẩn bị đồ để làm bữa tiệc chung vui, chỉ đơn giản vậy thôi mà.”

Ngọc Hoàng, lúc nào cũng nhanh nhẹn và lanh lợi, liền chen vào, giọng nói pha chút hài hước: “Từ lúc anh chị đi, tụi em chẳng có dịp nào được thưởng thức những món ngon do Bính Minh làm nữa. Cậu ấy cứ nói, chỉ khi nào có anh chị, cậu ấy mới chịu trổ tài.”

Gia Hân mỉm cười, ánh mắt chứa đựng sự dịu dàng khi nhìn Bính Minh, rồi khẽ nói: “Thật vậy à? Không ngờ anh chị lại có phúc như vậy.”

Bính Minh mỉm cười, một nụ cười pha lẫn chút nghịch ngợm nhưng ẩn sâu là sự khiêm tốn, đáp lại: “Chứ sao nữa, tài nghệ nấu nướng của em phải dành cho dịp đặc biệt, đâu phải lúc nào cũng dễ dàng bày biện được đâu.”

Lan Phương, người lúc nào cũng điềm đạm nhưng không kém phần vui tươi, cất tiếng cười nhẹ rồi thúc giục: “Thôi nào, thôi nào, hôm nay cậu có dịp trổ tài rồi đó. Giờ bắt tay vào làm thôi,” nói xong, ánh mắt cô vẫn không rời khỏi

Văn Thành, cái nhìn đầy trìu mến như mọi lần trước.

Ngọc Linh lúc này mới định thần lại, trong lòng cảm thấy có chút lạc lõng nhưng cũng muốn đóng góp gì đó. Cô nhẹ nhàng hỏi: “Không biết có việc gì mình có thể giúp được không?”

Trần Tâm, tay vẫn bận rộn với công việc, ngẩng lên nhìn Ngọc Linh, đôi mắt tràn đầy sự thân thiện: “Cậu là khách, cứ thoải mái ngồi chơi đi. Mọi việc cứ để bọn mình lo, cậu không cần bận tâm đâu.”

Trần Tâm sau khi hoàn thành công việc của mình, khẽ nhích lại gần Văn Thành, giọng nói hạ thấp, như để giữ riêng cho hai người: “Anh Văn Thành, em muốn nhờ anh một chuyện nhỏ. Chuyện là em để ý một cô gái làm ở quán cà phê, nhưng không biết cách tiếp cận. Em nghĩ anh giúp em xin thông tin của cô ấy được không? Chỉ có anh mới làm được việc này thôi.”

Văn Thành nghe vậy, khẽ mỉm cười, đôi mắt ánh lên chút bối rối nhưng cũng đầy hào hứng. Anh cười nhẹ, vừa đùa vừa thật: “Cậu đánh giá anh cao quá đấy, Tâm à. Nhưng nếu đã nhờ thì anh sẽ giúp, còn việc xin được hay không thì anh không dám chắc đâu.”

Trần Tâm mỉm cười, trong lòng bớt căng thẳng, như đã trao trọn niềm tin vào người bạn thân thiết. Họ quay lại với công việc của mình, mỗi người chìm trong những suy nghĩ riêng.

Khi công việc đã hoàn tất, Bính Minh bắt đầu trổ tài nấu nướng, một tài nghệ không phải ai cũng có cơ hội thưởng thức. Trong không gian nhỏ bé của căn nhà, mùi thơm của các món ăn bắt đầu lan tỏa, từng hương vị đặc trưng của ẩm thực Hà Nội hiện diện trên bàn ăn, như thể gom hết tinh hoa của đất trời vào bữa tiệc.

Ngọc Linh, người vốn dĩ xa lạ với không khí gia đình này, cảm thấy trái tim mình ấm áp hơn bao giờ hết. Mọi thứ diễn ra trước mắt cô đều giản dị nhưng lại mang đến một sự bình yên kỳ lạ. Cô đã từng lo lắng, e ngại trước chuyến đi này, nhưng giờ đây, khi nhìn mọi người quây quần bên nhau, tiếng cười nói rộn ràng, cô cảm thấy mình như đang được đón nhận vào một phần của điều gì đó thiêng liêng, vượt xa những gì cô từng mong đợi.