Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi
Sau Vân Hoa đại hội, tên tuổi Oanh Thời nổi nhanh như diều gặp gió trong giới tu tiên.
Nếu trước kia nàng được biết đến như tiểu đệ tử thiên tài có triển vọng, song chức danh ấy sớm nở tối tàn, thì nay khắp chốn tu tiên cái tên Oanh Thời không ai không biết. Người ta còn đặt cho nàng cái tên “Thiên Hỏa Huyễn Sư” sau khi chiêu thức nàng thị phạm cho Phong Mễ thấy được truyền miệng rộng rãi.
Nửa năm sau ấy, Oanh Thời được phong làm tiểu tôn giả, chính thức đột phá tứ đẳng, điều mà một tay thiên phú mài công ba mươi năm mới ngoi lên được. Cũng từ đó, nàng được thỏa ý nhận nhiệm vụ và được phép xuất sơn.
Heo sợ lớn nhanh người sợ nổi danh, tiếng thơm cũng có mà tiếng xấu thì cũng chẳng thua, chả biết làm thế nào mà người ta lại biết có thể “mua chuộc” Thiên Hỏa Huyễn sư bằng tiên đan, trực tiếp gửi một bản “nhiệm vụ đặc biệt” tới cho nhóm nàng.
Oanh Thời đồng ý đi ngay. Xét thấy nhiệm vụ cấp bách, nàng chóng vánh rủ thêm cả Mặc Liên, Thiển Chiêu đi cùng. Còn Nhuận Diên vào tháng trước không biết nhận việc ở tận đâu mà chưa thấy về, trông Chiêu buồn đi hẳn, ít hoạt náo hơn bình thường.
Nhiệm vụ lần này thưởng rất hậu hĩnh, ba viên đan tam phẩm. Công việc chỉ là đánh đuổi Quái Kê khỏi một bản làng đang gặp họa yêu ma quậy phá. Song trái ngược với suy nghĩ lạc quan của Oanh Thời, tình hình thực tế bi thảm hơn nhiều.
Địa điểm nàng cần tới là một ngôi làng nhỏ ở Liễm Châu. Bản ấy là nơi chung sống của một nhóm nhỏ dân tộc thiểu số, cư lạc tại chân núi. Nghe nói sự vụ bắt đầu từ nạn mất trộm trứng, rồi dần dà tăng thành bắt cóc trẻ con, và nay đã có mạng người đổ xuống.
Người đầu tiên thiệt mạng lại là trưởng làng nên chẳng ai báo lên được quan huyện, sau này nhờ ơn nhờ phước gửi gắm người leo núi quá bộ qua đây mà đệ đơn trình nàng tới cứu giúp.
Nay số mạng người phải đổi đã quá hai bàn tay, họ đành tụ họp nhau về trại tị nạn trên con đồi gần đó chờ nhóm Oanh Thời tới.
Oanh Thời gật gù nghe họ trình bày sự vụ. Thoáng nghe qua thì số lượng Quái Kê không phải nhỏ. Trước đêm trưởng làng chết, gần trăm con gà của hơn mấy chục hộ dân chỗ đây đột nhiên biến mất. Phỏng đoán là Quái Kê lộng hành nên đã nghĩ đến nước cầu cứu một tu tiên giả như nàng.
Dạo này đang mùa sinh nở của yêu quái, hàng năm vẫn có những vụ như này xảy ra, Oanh Thời an ủi họ cố gắng vượt qua kiếp nạn này, còn Quái Kê nội nhật trong nay mai nàng sẽ xử trí.
Nghe đến con số cả trăm, Thiển Chiêu căng thẳng:
“Sư tỷ, chúng ta có nên nhờ sư phụ không?”
Oanh Thời lắc đầu:
“Sư phụ bận việc ở kinh đô, giờ có gửi thư cho người cũng chẳng kịp mà cũng lỡ dở việc của người ra.”
“Thế… tỷ có kế sách nào không? Chứ cả trăm con biết bắt làm sao hết.
“Ta nghĩ mình nên chọn buổi đêm hành sự. Quái Kê vào đêm tối hành động theo đàn, mình dàn cách bắt gọn chúng luôn.”
Nàng mượn tấm bản đồ của dân làng rồi cùng Thiển Chiêu, Mặc Liên bàn kế sách.
Đêm nay, họ sẽ dàn một cái bẫy trong bản, Thiển Chiêu sẽ sử dụng sở trường của mình, dựng ảnh ảo của toàn bộ dân làng, để ảnh ảo sinh hoạt bình thường như thể chưa có gì xảy ra. Mặc Liên sẽ phục kích bên ngoài làng, khi nào Quái Kê xuất hiện sẽ dùng thổ thuật đắp đất thành trường thành ngăn chặn đường tẩu thoát của Quái Kê. Bên trong sẽ có Oanh Thời giải quyết.
Thiển Chiêu tán thành. Nàng ta lập tức nhanh nhẹn đi ngay. Trong lúc ấy, Oanh Thời thoáng nhìn sắc mặc của Mặc Liên:
“Đệ sao đấy? Có chuyện gì buồn à?”
“…Chỗ này từng là nhà của ta.
Oanh Thời thầm ngạc nhiên. Nàng từng nghe sư phụ kể nhà hắn bị thiêu rụi chết chẳng còn một ai, vậy đây là nơi trước kia từng xảy ra án mạng sao.
Oanh Thời an ủi:
“Xin lỗi vì đã kéo đệ đến đây. Nhưng đệ biết không, mấy cái lán trạm mình đi qua trên đường cũng là nơi ta lớn lên đấy. Biết đâu hồi nhỏ đệ và ta từng gặp nhau rồi chưa biết chừng”
..Ý tỷ là cái dược phủ đó sao?”
“Đúng thế.”- Nàng cười buồn, không hề để ý sự hoang mang, bàng hoảng lồ lộ trên gương mặt của Mặc Liên.
Đúng vậy… chưa biết chừng cả hai đã từng gặp gỡ, có một mối duyên kiếp đầy li kì.
Thế rồi Thiển Chiêu chớp cái đã chạy về, đó giờ đã chạng vạng tối, trời chuyền màu tịch dương, cô nhóc nhanh nhảu khoe chiến công của mình. Oanh Thời gật gù.
“Đợi ta giăng kết giới ở đây, rồi mình qua bản mai phục”
Thế rồi câu ấy vừa dứt, bản làng bên kia đã cháy mà chẳng biết từ bao giờ…