Vụng Trộm Không Thể Giấu

Rate this post

Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn rất lo tính tình Nam Tâm quá thẳng, cô ấy căn bản không phải đối thủ của Trần Do Mỹ.

“Hoàn Hoàn, em lại đây” Nam Tầm phát hiện cô.

Thịnh Hoàn Hoàn đi qua chỗ ba người, ngừng lại bên cạnh Nam Tầm.

‘Tê Lãng nhìn Thịnh Hoàn Hoàn mặc bộ âu phục, khí chất lạnh lẽo thì thầm mắng mình mắt mù, rũ đầu nói một câu: “Thực xin lỗi.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhăn mày: “Lớn tiếng chút, không nghe thấy”

Tê Lãng: “Tôi nói xin lỗi, là tôi có mắt không tròng.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người đàn ông trước mắt, lạnh lẽo mở miệng: “Tôi nói cho anh biết, may mà anh gặp được tôi của bây giờ, nếu là hai năm trước thì tay anh đã sớm gấy rồi.”

Tê Lãng nhìn hai cô gái xinh đẹp lạnh lẽo trước mặt, đáy lòng tăng thêm vài phần sợ hãi, anh ta biết mình chọc phải người không nên dây vào.

Sau đó liền nghe Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Nghe cho kỹ, nếu anh dám mượn chuyện này để nói bậy thêu dệt thì tôi bảo đảm anh không ở lại Hải Thành được một ngày, còn chưa cút.”

Tê Lãng liên tục lắc đầu: “Yên tâm, chuyện này đến đây coi như chấm dứt.”

Anh ta còn muốn ở lại bệnh viện, làm lớn chuyện cũng không có ích gì với mình, huống chỉ anh cũng không dám đắc tội ba cô gái này, ai biết sau lưng họ là thế lực nào?

“Còn không mau cút đi, chờ chúng tôi mời ăn cơm à?” Lăng Kha cần răng, vẫy vẫy năm tay với Tề Lãng.

Tê Lãng giơ đôi tay lên, vội nhặt mắt kính lên chạy về.

“Hứ, hèn nhát.” Lăng Kha khinh miệt trào phúng: “Đàn ông bây giờ càng không có tiền càng thích thể hiện, có chút tiền thì quên mất bản thân, cảm thấy ông đây là nhà giàu số một thiên hạ, thật là ếch ngồi đáy giếng.”

Thịnh Hoàn Hoàn cười cho qua: “Kế tiếp muốn đi đâu?”

Nam Tầm nói: “Sắc mặt kém như thế, đương nhiên là dẫn em đi xem bệnh, lên xe.”

Thịnh Hoàn Hoàn lên xe của Nam Tâm, trên đường cô không hỏi cái gì.

Nhưng Nam Tầm như đang rất cần một người lảng nghe để tâm sự, chủ động kể lại chuyện tối qua với cô.

Nghe ra được hiện tại cảm xúc của Nam Tâm rất suy sút, cô ấy quá thất vọng về Cố Nam Thành, nhưng trong những oán giận và bất mãn đó còn ẩn chứa chút chờ mong và bất lực.

“Hoàn Hoàn, em nói xem vì sao một người lại đột nhiên thay đổi lớn như thế?”

Bởi vì trái tim gã đã thay đổi!

Thịnh Hoàn Hoàn rất muốn trả lời cô ấy, nhưng cô nói không nên lời.

Sắc mặt Nam Tầm tái nhợt, da như trong suốt, ngón tay nằm vô lăng từ từ siết chặt.

Tim Thịnh Hoàn Hoàn cũng trầm xuống, vấn đề cô hỏi gay gắt như đâm một dao vào trái tim Nam Tầm.

Nửa ngày sau Nam Tâm mới trả lời: “Chị sẽ không rời đi, vì Hoan Hoan, chị bằng lòng chấp nhận một cuộc hôn nhân tồn tại trên danh nghĩa, cùng lắm thì ai chơi theo ý người nấy, xã hội hiện tại cũng không ít tình huống như vậy”