Xu Xu Đừng Khóc
Ta chẳng ngờ, dù đã quyết định không mua nhà cửa, ruộng đất, thế nhưng người bán lại tìm đến tận cửa.
Phụ mẫu ta uyển chuyển từ chối ông ta.
Bạc quả thật chẳng đủ, ta cũng chẳng thể để phụ mẫu phải mang mặt đi vay mượn khắp nơi từ thân thích bằng hữu.
“Không đủ bạc, có thể ra tiền trang mượn.”
Phụ mẫu do dự đôi chút, rồi cũng từ chối.
“Hai vợ chồng son mới thành thân, bạc tích cóp được bao nhiêu đâu? Thật sự không thể mua nổi. Chúng ta chỉ là dân thường, nào dám bước chân vào tiền trang.” Phụ thân vừa nói vừa xua tay lia lịa.
Ông lo sợ rằng khi đến lúc chẳng thể trả nổi, nhà cửa và ruộng đất sẽ bị người ta thu mất, công cốc chẳng được gì.
Chi bằng sống yên ổn mà chăm chỉ tích bạc.
Đợi khi nào đủ bạc rồi hẵng tính.
Người bán thở dài.
Ông ta nói mình gặp chuyện chẳng lành, cần gấp bạc, lại không muốn bán rẻ, nên mới tìm đến nhà ta.
Phụ thân ngồi trò chuyện với ông ta thêm một hồi, rồi khách khí tiễn người ra khỏi cửa.
Về đến nhà, ông thở dài: “Hầy!”
Ngoài ruộng, lúa đang chín vàng ươm cả một vùng, mùa màng bội thu sắp đến. Tề Đại bảo muốn ở lại thêm vài ngày giúp việc đồng áng.
“Được thôi, vốn dĩ con rể cũng nên giúp việc nhà mà.”
“Ngủ sớm đi, mai còn phải lên trấn bán con lửng.”
Ta đi đường đã mệt rã rời, vừa nói dăm ba câu với Tề Đại, chớp mắt liền thiếp đi.
Đây là lần thứ hai ta đến trấn. Đi được một đoạn, có người đuổi bò lên trấn, Tề Đại thấy xe còn trống chỗ, liền bảo ta lên ngồi, còn hắn thì đi bộ theo sau.
Hỏi ra mới biết hôm nay có phiên chợ.
Ta nhìn Tề Đại mà cười, hắn cũng cười theo.
Ta mang theo ít bạc, định mua vài thứ lặt vặt, có thể mua được nhiều thứ, nhất là các loại rau khô, kim chỉ và đồ may vá.
Đến nơi, người đi chợ đông đúc nhộn nhịp.
Chúng ta vội vàng đi bán con lửng.
Chưởng quầy ở tửu lâu thấy Tề Đại, liền cười bước lên: “Ây dà, đây là con gì hiếm thế này?” Ông nhìn kỹ rồi nói: “Là con lửng sao?”
Tề Đại gật đầu.
“Con này hơi nhỏ một chút, nhưng trông cũng khá hiếm. Chúng ta thân quen lâu rồi, ta trả cho ngươi một lượng bạc, ngươi thấy thế nào?”
“Được.” Tề Đại gật đầu.
Giá chưởng quầy đưa ra cũng coi là hợp lý, còn họ kiếm lời bao nhiêu thì là tài nghệ của họ.
“Ta rất thích giao dịch với ngươi.”
Chưởng quầy đưa bạc ra, ta mới hỏi: “Chưởng quầy, tửu lâu của các ngài có thu nhận gà hun khói, thỏ hun khói không?”
“Ngươi là thê tử của Tề Đại phải không?”
Ta gật đầu.
Chưởng quầy cười nói: “Có nhận chứ, nhưng ngươi phải hun gà và thỏ thật ngon, trước hết là phải có màu sắc đẹp, sau đó là hương vị, không được quá mặn cũng không quá nhạt.”
Ta vội lấy ra nửa con gà hun khói và nửa con thỏ hun khói từ nhà mang theo.
“Chưởng quầy thử trước đi, ta cùng phu quân ra chợ mua ít đồ, lát nữa quay lại hỏi ý kiến ngài, được chứ?”
Chưởng quầy nhận lấy gà và thỏ hun khói, đưa lên ngửi thử rồi gật đầu khen: “Ngửi cũng thơm đấy, chỉ là chưa biết vị ra sao. Hai người cứ đi mua đồ trước, lát nữa quay lại, dù thế nào ta cũng sẽ cho các ngươi một lời chắc chắn.”
“Đa tạ chưởng quầy.”
Ta kéo tay Tề Đại, cùng hắn bước đến khu chợ.
Để đựng đồ, chúng ta mua trước một cái gùi và mấy cái bao tải bằng vải thô.
Rau khô, củ cải khô, cải khô, bí khô, khoai khô, ớt khô, những thứ này giá rẻ mà nhà ta lại đang thiếu.
Ta cứ thế mà mua.
Gùi chẳng còn chỗ, lại mua thêm hai cái thúng và một đòn gánh, Tề Đại gánh đồ theo sau.
Củ cải khô, dưa muối, một bó lớn rễ hẹ.
Ta định mua táo đỏ, hạt óc chó, nhưng Tề Đại nói trên núi có, thế là ta quay lại mua hạt mè, hạt tía tô và đậu phộng, rồi thêm hai mươi cân gạo nếp, mười cân bột nếp.
Nghĩ đến chuyện hun khói gà và thỏ, chúng ta lại đi mua gia vị và muối.
Đồ ăn thì không đắt, nhưng gia vị và muối thì tốn bạc, số bạc mang theo đã tiêu sạch.
Cũng may là Tề Đại có sức, nếu không thì chẳng thể gánh nổi chừng ấy đồ.
Chúng ta quay lại tửu lâu, chưởng quầy nhìn thấy Tề Đại vừa gánh vừa mang, ngạc nhiên mà nhìn ta.
Chắc là không ngờ ta lại mua nhiều đến vậy.
“Hai người trở lại rồi, vào đây nói chuyện.”
Chưởng quầy bảo rằng, gà và thỏ hun khói đều nhận. Gà rừng giá khoảng năm mươi văn một con, thỏ rừng từ bảy mươi đến tám mươi văn một con. Đồ hun khói của chúng ta ngon, lại dùng nhiều gia vị, tốn công, nên sẽ trả gấp đôi.
Gà hun khói một trăm văn, thỏ hun khói một trăm sáu mươi văn.
Lông gà và da thỏ tính tiền riêng.
Nghe vậy, Tề Đại mừng rỡ không thôi.
Trên núi gà rừng, thỏ rừng nhiều vô kể, nếu hắn chăm chỉ, một ngày có thể kiếm được mấy chục con.
“Chưởng quầy, vậy thịt lợn hun khói, thịt dê hun khói ngài có nhận không?”
Chưởng quầy cười lớn: “Có, có, nếu các ngươi làm được, thịt lợn, thịt dê cũng sẽ thu nhận, giá gấp đôi.”
Ngay cả nửa con gà và nửa con thỏ hun khói trước đó, chưởng quầy cũng nhất quyết trả tiền.