Y Đạo Quan Đồ
Sau khi trường học thông báo sẽ bắt đầu kiểm tra nội quy học sinh vào thứ Sáu, trên diễn đàn trường lập tức trở nên ồn ào, có đến 3/4 học sinh bầu phiếu xem ai sẽ là người bị nêu tên kiểm điểm trên đài phát thanh tuần tới, và người được chọn chẳng phải ai khác chính là: Long Thất.
Giáo viên hay răn dạy rằng đã là học sinh thì phải ra dáng học sinh. Cúc áo sơ mi luôn luôn phải được cài ngay ngắn, cà vạt không được thắt quá lỏng lẻo, váy cũng đừng mong cao quá đầu gối, đến đồ trang sức cũng không thể mang quá nhiều. Thế mà Long Thất còn là một nữ sinh xăm mình.
Trong túi cô lúc nào cũng có thuốc lá, đuôi lông mày cố ý tỉa lẹm mất một đoạn, là loại nữ sinh da trắng mặt đẹp điển hình. Vừa vào năm nhất, cô từ một người cá tính nhất lớp trở thành người nổi bật nhất khối, từ người đẹp nhất khối trở thành hoa khôi cấp toàn trường, lại từ người nổi tiếng cấp trường trở thành người mẫu tạp chí thời trang. Vốn dĩ còn có thể trở thành một người mẫu được rất nhiều tạp chí săn đón, ai ngờ bản thân cô lại là một đoá hoa vương quái gở, vì vậy luôn bị người khác cố kỵ mà chèn ép không thương tiếc, đến nỗi nửa năm mới cho quảng bá một lần. Mà phản ứng của công chúng đối với cô cũng chỉ dừng lại ở mức độ thường thường nhạt nhẽo.
Truyện được dịch và edit bởi Bạch Tư Lăng. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ai cũng biết đến quái thai Long Thất. Bởi vì cô cực kỳ xinh đẹp, vừa khó gần, vừa lạnh lùng, chẳng trách có thể nổi tiếng như vậy. Kể cả bây giờ cô chưa hot thì vẫn luôn chẳng thiếu người rảnh rỗi nói xấu cô. Những tin đồn ấy chỉ cần lan truyền tới sân trường học đã lập tức biến chất rồi. Đợt đánh giá nội quy học sinh lần này, toàn bộ chỉ tiêu rõ ràng là cố tình nhắm vào Long Thất.
Ai chẳng biết người bên trên muốn trị cô.
Long Thất cũng biết rõ.
Cho nên khi chuông báo kết thúc tiết hai vang lên, Long Thất đã nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng học. Nhưng vừa ra tới cửa thì lại bị một tiếng hét lớn gọi lại. Cô chẳng thèm quay người, chỉ dùng nửa mặt liếc qua. Long Thất như vậy khiến cả lớp chẳng ai dám hó he, chỉ có duy nhất nữ lớp trưởng ngồi ở dãy giữa đứng bật dậy, giọng điệu khinh khỉnh: Cậu đi đâu đấy?
Long Thất không đáp, bước chân cũng chẳng hề chần chừ, vừa đi vừa cột mái tóc dài lên, lúc thả tay chun cột tóc còn “piu” một tiếng.
Lớp bên cạnh có tiếng động, có vẻ như lớp giỏi nhất toàn khối đang bị kiểm tra. Nữ lớp trưởng đuổi theo cô lớn tiếng hét Long Thất!. Học sinh lớp bên kia nghe thấy thì lập tức nhìn qua.
Người của hội học sinh đang phụ trách kiểm tra mọi người cũng nhìn sang.
Nữ lớp trưởng nhìn thấy hội học sinh đang đứng trong lớp kế bên, ngay lập tức tới bệ cửa sổ hô: “Này! Long Thất trốn tiết kìa.
Truyện được dịch và edit bởi Bạch Tư Lăng. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ta vừa dứt lời, Long Thất liền quay người.
Mái tóc dài vừa cột lên khẽ đung đưa theo chuyển động của cô, cô nhìn thẳng vào vị lớp trưởng ở trên hành lang, rồi giơ tay chỉ về chỗ mấy người của hội học sinh đang đứng. Phương hướng xuyên qua đám đông nhắm thẳng về phía hội trưởng hội học sinh ở chính giữa.
Long Thất, cậu chỉ cái gì vậy? Nữ cán bộ ở gần đó vặn hỏi.
Tất cả mọi người ở đây đều là cùng hội cùng thuyền, chỉ có Long Thất một mình đứng trong gió. Cô nói: Tôi chỉ cái vị trí bỏ trống ở đằng sau đó, chỗ mà hội trưởng của các cậu chắn mất ấy.”
Mọi người nhìn qua, quả nhiên chiếc ghế đằng sau lưng hội trưởng hội học sinh Bạch Ngải Đình không có người. Mà Bạch Ngải Đình đang dựa vào mép bàn đứng khoanh tay, phất tay trấn an sự bất mãn của đám cán bộ lớp xung quanh, bước lên trước vài bước, từ phía sau tiến lên trước mặt mọi người.
Bạch Ngải Đình đi rất chậm, sau khi dừng lại, bình tĩnh hỏi: Cái ghế bị tôi che mất thì làm sao hả Long Thất?”
Long Thất đút tay vào trong túi áo khoác, bên ngoài ban công gió thổi vù vù.
Chỗ đó có người ngồi không?
Có.
Người đâu?”
Long Thất, không liên quan gì đến cậu, cậu muốn nói gì?”
Long Thất quay người: “Nếu như tên của cái người ngồi ở vị trí đó bị ghi trên sổ trừ điểm của cậu, vậy thì tên của tôi cậu cứ tuỳ ý thêm vào. Chỉ sợ rằng người thân quen trốn tiết thì chẳng ai quản, mà người không có quan hệ lại cố tình bị làm khó dễ chuyện bé xé ra to.”
“Long Thất cậu đừng cố tình nhắc đến……”
“Cận Dịch Khẳng là tới phố ăn vặt giúp tôi mua trà sữa…” Nữ lớp trưởng còn chưa nói xong, đã bị Bạch Ngải Đình cắt lời: “Tiết học còn lại là sinh hoạt xã đoàn, cậu ấy sẽ quay trở lại trước tiết ba. Cậu còn bắt bẻ gì nữa không, Long Thất?”
Hai nữ sinh đứng đối diện nhau qua khung cửa sổ, Long Thất chẹp miệng. Không phải cô không có ý kiến, ngược lại còn tỏ thái độ khiêu khích ra mặt “cậu thích nói gì thì tuỳ, dù sao cũng chẳng thể quản được tôi”. Ánh mắt cô loé lên một tia sáng, nhìn Bạch Ngải Đình từ trên xuống dưới.
Sau đó xoay người bỏ đi.
“Đúng là cái đồ phiền phức.” Nữ lớp trưởng oán hận.
Cận Dịch Khẳng thuê một căn phòng hạng sang ở khách sạn cách trường học năm con phố. Cậu chưa bao giờ cẩu thả đối với việc sinh hoạt của bản thân. Chẳng bận tâm đến việc mình có đang đốt tiền hay không, chỉ là suy nghĩ theo lẽ thường tình mà thôi, chỗ nào càng đắt thì đồng nghĩa với việc chỗ đó càng ít người. Cậu đã ngủ qua ở khá nhiều nơi, cảm thấy giường nơi này vẫn là êm nhất, hiệu quả cách âm cũng không tồi, cho nên thẳng tay bao trọn nửa năm.
Cận Dịch Khẳng rời trường sớm hơn cô. Lúc Long Thất tới nơi, cậu cũng đã coi được 1/3 trận bóng, uống hết một chai bia lạnh. Cô tiện tay quăng thẻ phòng lên đầu giường, cậu cũng chẳng thèm rời mắt khỏi màn hình TV nói: “Chậm thế.”
“Còn hứng là được.”
“Sắp hết rồi.”
Long Thất bước vào buồng tắm, cởi cột tóc xuống, mái tóc dài liền xoã tung. Cửa phòng tắm ngăn lại tiếng nước chảy tí tách. Cận Dịch Khẳng coi đến nửa trận liền tắt TV, đứng dậy đi đến nhà tắm, đẩy “cạch” một cái bước vào bên trong.
……
Ba giờ hai mươi lăm phút là tiết ba. Khoảng thời gian kết thúc tiết học, rèm cửa khép hờ, bên đóng bên mở, tia nắng nhàn nhạt len lỏi vào trong phòng khẽ hắt lên đầu giường, chiếu lên cơ vai sau lưng của Cận Dịch Khẳng. Cánh tay cậu áp chặt vào cánh tay của Long Thất, tiếng động của hai người tạo ra rất nhỏ, chủ yếu là do tiết tấu của cậu chậm. Mỗi lần cậu thong dong như vậy mà không phải là kiểu làm qua loa cho xong thì chứng tỏ tâm trạng hôm đó của cậu khá tốt, xúc cảm đầy đủ mà cô ngày hôm nay cũng đủ đẹp. Cận Dịch Khẳng nhìn vào mắt Long Thất, một tay giơ lên cố định trán để cô nhìn vào mắt mình.
Lúc cằm cậu cọ qua, Long Thất liền nghiêng đầu tránh đi, môi của hai người không chạm nhau. Cận Dịch Khẳng dùng ngón trỏ và ngón cái giữ chặt cằm cô lại, động tác nhỏ này khiến Long Thất cau mày, liền rút cánh tay trái từ dưới cánh tay cậu lên đẩy ra.
Hành động của cô ngay lập tức khiến cậu mất hứng, cũng chẳng còn bao nhiêu nhiệt tình liền làm qua quýt cho xong. Long Thất cũng tỏ vẻ hời hợt cho có, sau khi xong việc cô mới thở hắt ra một tiếng.
Thời điểm Cận Dịch Khẳng đi tắm, Long Thất bước tới cái tủ đầu giường nhặt lấy ví tiền của cậu mở ra. Tiền mặt không nhiều, bên trong chỉ toàn là thẻ. Tấm nào cô cũng rút ra quẹt một lần rồi mở ví của mình lấy hết vài trăm tệ tiền mặt của Cận Dịch Khẳng đặt vào. Sau đó lấy ra tám tờ tiền lẻ trong ví mình bỏ lại trong ví cậu.
Vừa vặn Cận Dịch Khẳng tắm xong bước ra nhìn, cậu vừa mở nắp chai bia vừa cười cười nhìn cô, cô nói: “Để lại cho cậu ít tiền lẻ mua trà sữa đấy.”
“Trà sữa?”
Cô chẳng đáp lời, mặc quần áo chỉnh tề xong liền với tay lấy túi xách chuẩn bị rời đi, lúc này cậu mới hỏi một câu: “Rốt cuộc phải đưa bao nhiêu tiền mới có thể cho tôi hôn?”
Long Thất quay đầu nhìn cậu, tay để trên nắm cửa: “Bao nhiêu tiền cũng sẽ không để cho cái đồ xấu xa như cậu hôn.”